Hải Vân xúng xính trong tà áo dài trắng tinh. Thân áo thêu hoa cúc đại đóa tinh xảo, cánh hoa là sự kết hợp của rất nhiều thanh kiếm mà thành. Nó cũng chính là niềm tự hào, là biểu tượng của một đại gia tộc kiếm tu - Bạch gia. Ai đi ngang qua chỗ này cũng ước gì cô ấy nên đứng yên thì hay biết mấy.
Vì sao ư? Quan sát rồi sẽ rõ.
Tướng đi hùng hùng hổ hổ bước nào bước nấy dài cả mét, tay ôm thanh kiếm, mặt mày chỉ muốn ăn tươi nuốt sống người khác… Quả thật bộ áo dài này đã chọn sai chủ nhân.
- Hải Vân, cậu mệt chưa? Ngồi xuống nghỉ đi. - Hiền Minh nhắc nhở. Anh chàng cũng chẳng nuốt nổi mấy ánh mắt săm soi. Lại không nỡ lòng nào nói ra sự thật.
Ấy thế mà cô có hiểu lòng người ta đâu, vô tư xua tay. - Không mệt! Mà cậu nói thử xem Vĩnh An có trốn không? Biết vậy tớ nên bắt cóc cậu ta về đây cho chắc ăn.
Lúc nói chuyện cô còn khua tay múa chân, chiếc vòng treo trên chuôi kiếm được thể cất lên âm thanh leng keng nghe thích lắm. Chẳng qua Hiền Minh vui không nổi. Đôi mắt cụp xuống. Nếu chàng ta nhớ không lầm thì đây là quà của Vĩnh An... Hải Vân quý nó đến vậy sao?
- Nghĩ gì mà đực mặt ra thế. Nãy giờ tớ nói gì cậu không nghe à? - Hải Vân lên tiếng.
- Ờ… - Hiền Minh gãi đầu ngoác miệng cười hề hề. - Nãy giờ cậu nói gì nhỉ.
- Tớ nói… - Hải Vân to giọng, chậm rãi nhấn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chan-doi-song-lai/1806880/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.