Ba đứa bạn buông đũa nhìn cậu trân trối.
Vĩnh An gãi đầu cười hề hề. - Các cậu ăn tiếp đi. Vừa ăn vừa bàn.
- Nhờ phúc của cậu, ăn éo nổi. - Hải Vân chán nản than thở, tiếp đó ngẩn lên gọi:
- Cho thanh toán rồi gói mấy món này mang về đi chủ quán ơi.
Xong xuôi đâu đó cả đám lại kéo nhau về núi Ngọc Sương. Bốn người cùng châu đầu vào chiếc bàn tròn quen thuộc. Thức ăn bày đầy ắp trên bàn. Giây phút ngỡ ngàng trôi qua bản năng ăn uống của Hải Vân lại trỗi dậy mãnh liệt. Miệng húp xì xà xì xụp, tai chăm chú lắng nghe câu chuyện. Vĩnh An mở lại cho cả đám xem hình ảnh Đại Dương bắn ra thuật pháp, cuối cùng quay ra nói:
- Đây là lý do tớ muốn đột nhập vào tòa thị chính. Trong đó có bộ phận quản lý vân linh lực của tu sĩ. Dò là biết ngay thuật pháp này do ai thực hiện.
Hào Nhân ngửa đầu lên trời cảm thán. - Giờ thì tớ đã hiểu vì sao giáo sư giữ rịt cậu ở yên trong núi rồi. Cậu như sao quả tạ ấy, đi đến đâu hút phiền phức đến đó. Thiên hạ này sớm muộn gì cũng bị cậu quậy banh chành.
Hiền Minh cũng nghiêm túc khuyên can. - Tớ muốn giúp cũng không được. Bên ấy có ba lớp trận pháp chống xâm nhập. Không phải mấy cấm chê vớ vẩn trên cầu ô thước. Đâu phải lần nào làm đại cũng thành công. Vụ Đại Dương là cậu ăn may thôi. Đến giờ tớ còn hồi hộp đây này. Thằng đó mà không bị lừa vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chan-doi-song-lai/1806877/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.