Dạo này cậu tất bà tất bật với lịch tu luyện kín mít. Sáng luyện khí, trưa luyện pháp, chiều luyện kiếm, tối nhập định sâu hấp thụ linh khí trời đất. Làm một người siêng năng quá mệt mỏi. Ui cha mẹ ơi! Thật muốn ngả lưng chốc lát. Cậu vặn vẹo vài cái, rồi liếc người vẫn an nhiên chiếm cứ chiếc giường duy nhất trong phòng. Trong tay xuất ra luồng linh lực bàng bạc, kề sát cổ anh ta, miệng "hứ" một phát. Ma quân thì sao? Chẳng phải đang nằm trong tay cậu ư! Vĩnh An véo mặt Lệ Thiên, sau đó vỗ vỗ vài phát. May mà đẹp trai nên đại nhân tạm tha cho đấy.
Mèo Mun nằm trên chốc tủ, nhàn hạ lắc đuôi qua lại ngắm cậu chủ nhà mình phổng mũi đi ra bên ngoài. Ánh nắng ban mai nghiêng nghiêng sà vào hàng lông mi cong vút. Một ngày mới bắt đầu, hứng khởi đầy ắp trong bụng, miệng huýt sáo, chân bước thoăn thoắt ra sau núi, hôm nay cậu nghĩ mình sẽ luyện khí thành công.
- Mun đi theo không? - Cậu dừng lại hỏi ý nó.
Mèo ta cuộn tròn, che cái đầu mất tiêu. Ý là không đi. Nó chưa muốn chết.
Vĩnh An cũng chẳng ép, xoay người đi thẳng vào phòng luyện khí tạm bợ. Gọi "phòng" cho sang miệng, thực ra nơi này là hang đá ăn sâu vào lòng núi, bên dưới có mạch hỏa linh khí. Vĩnh An trang bị thêm lò luyện khí ở trên, dùng để thực tập cũng tàm tạm.
Con sóc tò tò đi theo ký chủ nãy giờ, hễ có cơ hội là bắt đầu dụ dỗ cậu cướp lại Bích Liên Tâm. Mười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chan-doi-song-lai/1806871/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.