Thời tiết mấy bữa nay tựa như cô gái đôi mươi, vừa tươi đẹp quyến rũ, vừa đỏng đảnh thất thường. Một phút trước còn trời trong nắng ấm, ngoảnh mặt lại thành sương mù ướt mưa.
Bên trong căn phòng nhỏ trên đỉnh Ngọc Sương. Hai chàng trai chỉ ngồi cách nhau nửa cánh tay. Một người là ma quân nguy hiểm nhất thiên hạ, một người là thiên tài của đạo tu. Nhiệt độ trong phòng còn lạnh hơn cơn mưa phùn bên ô cửa. Bầu không khí giữa hai người rất kỳ quái. Chưa thân thuộc như đôi tri kỷ, chẳng khắt khí như khách ghé thăm, không chút thù hận theo quan điểm ma - đạo.
Lệ Thiên lặng im lặng đối diện với đôi mắt xám đang nhìn thẳng vào mình. Cảm xúc của anh như thế nào, người ngoài khó mà đoán được, chỉ có mình anh hiểu, đôi mắt ấy chưa khi nào làm bản thân khó chịu. Mưa rơi tí tách, màu mắt và sắc trời như hòa vào nhau.
Từ nãy đến giờ, Vĩnh An vẫn đang miệt mài kể lại "nghiệt duyên" giữa cậu và anh. Dĩ nhiên là đoạn nào liên quan đến cái hệ thống đáng bị nguyền rủa ấy, cậu sẽ không nói. Cuối cùng Vĩnh An đưa ra kết luận.
- Nếu không bị ấn ký của anh ám quẻ, tôi chưa chắc đã đi tu luyện.
- À, ra là trả ơn mắc oán! - Lệ Thiên hơi ngạc nhiên, giọng nói như xen lẫn tiếng cười rất nhẹ.
Thực ra anh biết những điều cậu nói chỉ là nửa sự thật. Ngày đó anh bị thương, mặc dù sức lực chỉ còn lại hai phần so với bình thường. Nhưng ấn ký anh tạo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chan-doi-song-lai/1806853/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.