Vĩnh An tỉnh dậy khi mặt trời đã đứng bóng, cậu cảm giác mình thiếp đi rất lâu. Có quá nhiều việc xảy ra trong một thời gian ngắn, thân thể ốm yếu thế này làm sao chịu nổi, ngủ đến quên trời quên đất cũng là điều bình thường.
Sâu ngủ thỏa mãn ngồi dậy, vặn người vài lần cho đỡ mỏi. Cậu xoay người, định qua chỗ nạn nhân xem tình hình thế nào. Ai ngờ trong hang động trống không, chỉ có con sóc mập nằm đó.
- Không nói lời nào đã đi rồi! - Cậu lẩm bẩm trong miệng, rồi nhanh chóng để tâm đến việc khác. Đối với mấy nhân vật phức tạp như anh ta, càng ít liên quan càng sống lâu. Cậu đưa tay xoa xoa cái bụng xẹp lép, sau đó lấy ổ bánh mì còn lại ra ăn.
Tuyết đã ngừng rơi. Vĩnh An xoa xoa đôi gò má ửng hồng vì lạnh, nhảy qua nhảy lại để cơ thể ấm hơn. Sau đó cậu xách ba lô lên và đi.
Qua mấy ngày bão tố liên miên, tuyết dưới chân đóng dày một lớp tới đầu gối. Di chuyển trong điều kiện như thế này quả thật là một thử thách. Vĩnh An mở ba lô, cậu muốn lấy bộ quần áo còn lại mặc lên người, bỗng thấy bên trong xuất hiện mấy viên đá lạ. Chúng có hình tròn, màu sắc khác nhau. Khi cầm mấy viên đá màu lục cam bạc, Vĩnh An cảm thấy chúng sáng lên, thứ ánh sáng dìu dịu rất dễ chịu. Khỏi cần đoán cũng biết người để lại những thứ này là ai. Cậu không biết tác dụng thật sự của mấy viên đá, cứ giữ đó rồi tính sau.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chan-doi-song-lai/154952/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.