Đặt chân vào nơi núi rừng hùng vĩ, Cổ Tước nhảy lên một cành cây thật cao, quát sát trước sau trái phải, tứ phía tám phương, gật đầu một cái rồi nhảy xuống dẫn Thanh Ngọc đi về một cái phương hướng nhất định.
- Thiếu gia, chúng ta đang đi đâu?
Thanh Ngọc không khỏi tò mò hỏi. Một cái thiếu gia bất đắc dĩ này khiến nàng ngày ngày nơm nớp lo sợ, nhưng sau một tháng chung đ-ng tiếp xúc, hai chữ “thiếu gia” này nàng cũng gọi đến quen miệng. Ngoài ra, dần dần nàng cũng bắt đầu chấp nhận đi theo hắn. Một thiên tài dược đạo như vậy, chỉ sợ người khác muốn theo hắn mà hắn lại không thèm.
Với ý nghĩ như vậy, Thanh Ngọc vẫn luôn tự hỏi tại sao Cổ Tước lại dang tay thu nhận mình.
- Phong thủy ở đây rất không tệ, chứng tỏ có long mạch ở gần.
Cổ Tước vuốt cằm nói ra.
Thanh Ngọc trong lòng không khỏi rung động:
- Ta nghe nói ngồi ở trên long mạch tu luyện có thể giúp tăng trưởng tu vi.
Nhưng thiếu gia nhà nàng lại lắc đầu:
- Không hẳn. Nàng cần phải biết ngồi ở chỗ nào là đúng, chỗ nào là sai. Long mạch cũng không phải thuốc bổ, tiện mồm nuốt vào là khỏe ra.
- Vậy tại sao thiếu gia lại muốn đi long mạch?
Cổ Tước vừa để ý mỗi bước chân mình đi, vừa giải thích:
- Gọi đây là long mạch cũng không phải. Có lẽ... đây chỉ là một nhánh rất nhỏ lẻ của một đoạn long mạch khổng lồ, nhưng nó tốt xấu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chan-de/2205351/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.