Trở về phòng, Cổ Tước ngồi bệch xuống giường, nét mặt hơi xay xẩm. Tinh thần lực đẳng cấp Đại Tiên Vương của hắn vẫn còn thừa để dùng, nhưng thân thể này chỉ mới là Huyền Sư chưa Khai Thiên Địa, chống không nổi cường độ sử dụng tinh thần lực như vậy.
Cổ Tước tình toán thời gian trong đầu một chút, sau đó dùng chút ít tinh thần lực truyền tin cho Vân Kỳ. Đây là thời điểm thích hợp để ăn Huyền Đan, nên hắn muốn nhờ người đi thu gom dược liệu để hắn luyện đan. Đa số dược liệu tồn kho của hắn đều đã dùng gần hết rồi.
Ở một nơi khác, Vân Kỳ cùng Thanh Ngọc đang phơi quần áo mới giặt của thiếu gia và thiếu phu nhân thì Vân Kỳ bỗng nhiên lên tiếng, khẽ nói với Thanh Ngọc:
- Thiếu gia cho gọi ngươi đó.
Thanh Ngọc có chút ngơ ra, hỏi lại:
- Làm sao ngươi biết? Thiếu gia đâu có ở gần đây?
Vân Kỳ nhoẻn miệng cười duyên một tiếng, đáp:
- Ta lừa ngươi làm gì. Thiếu gia đang kiệt sức, cần ngươi làm mấy việc cho ngài đó.
Thanh Ngọc lại ngơ ra, lần này là vì thị nữ tóc ngắn này cười thật đẹp.
Nhưng nàng nhanh chóng tỉnh lại, che miệng cười hì hì:
- Thiếu gia kiệt sức... chắc là lại đi “quấy rầy” tỷ tỷ của hắn rồi.
Vân Kỳ thấy có lý, cũng cười theo. Có điều, thật tâm nàng biết là hắn vì ra sức cầm cố bệnh trạng cho Lam Tú Nhi mà thành ra tình trạng thê thảm này. Nàng lại thúc dục:
- Ngươi mau đi đi, chỗ này để ta lo.
Thanh Ngọc phơi nốt cái yếm lót của Dạ Tuyết xong, gật đầu đáp:
- Được rồi, việc ở đây nhờ ngươi vậy.
Nói dứt câu, Thanh Ngọc nhún gót nhảy đi. Nàng tốt xấu gì thì tu vi cũng là Huyền Sư, có thể dễ dàng điểm chân trên mái ngói mà chạy tới chỗ Cổ Tước rất nhanh.
Trên đường đi, Thanh Ngọc không khỏi suy nghĩ một chút, cụ thể là về thị nữ bí ẩn tên Vân Kỳ kia. Thiếu gia nàng vào Lam Hà xong, lúc trở ra lại mang theo một tuyệt thế mỹ nữ, mà nàng lại còn nguyện tâm nguyện ý làm thị nữ cho hắn, theo hầu hạ bưng trà rót rượu cho hắn.
Hơn nữa, phong thái làm việc của nàng rất chuẩn mực, không chê vào đâu được. Thanh Ngọc mấy lần lén nhìn hai người bọn họ thì cảm thấy thiếu gia cực kỳ thích nàng thị nữ tóc ngắn này. Cũng dễ hiểu thôi, người ta làm thị nữ chuyên nghiệp như vậy, từ lễ nghi tới cách phục vụ đều là nhất đẳng. Vân Kỳ lại còn rất đẹp, rất quyến rũ nữa, nam nhân trẻ tuổi như thiếu gia không mê mới là gặp quỷ.
Nghĩ tới đây, trong lòng Thanh Ngọc dâng lên một chút tưởng tượng sâu xa. Nếu như có một ngày nàng tu vi cao cường, trở nên xinh đẹp, phong thái làm việc cũng chuyên nghiệp như Vân Kỳ, thì tên thiếu gia xấu xa kia có sẽ dùng ánh mắt yêu thích đó để nhìn nàng hay không......
Thanh Ngọc giật mình, lắc đầu cười một tiếng. Hiện tại đối với nàng mà nói, loại tưởng tượng này thật là quá xa vời. Thiên phú nàng rất tầm thường, trở thành Huyền Sư được đã là chuyện đáng mừng rồi, huống hồ mơ tưởng tu vi cao đến mức có thể trở nên đẹp tầm cỡ Vân Kỳ.
Thanh Ngọc nhớ lại những ngày đi cùng Cổ Tước lúc trước. Khi ấy, dù rằng nàng không có thái độ chuyên nghiệp như Vân Kỳ, ngoài ra còn hơi chợ búa lưu manh với hắn, vậy mà hai người vẫn vui vẻ ở chung một chỗ được. Thậm chí hắn còn ôm nàng trong vòng tay, hôn trán nàng chúc ngủ ngon.
- Có lẽ...... ta chỉ cần là chính mình là đủ......
Thanh Ngọc cười cười, tự kết luận một câu, sau đó dừng lại trước cửa phòng Cổ Tước. Nàng gõ cửa nói:
- Thiếu gia, ngài cho gọi nô tỳ sao?
Giọng Cổ Tước khẽ vang lên:
- Vào đi.
Thanh Ngọc đẩy cửa bước vào, lập tức nhìn thấy thiếu gia đang nằm xụi lơ trên giường. Ban đầu nàng còn tưởng hắn giả bộ, nhưng đến gần nhìn kỹ thì thấy môi hắn đã tái xanh, vẻ mặt thiếu hẳn sức sống, quan trọng hơn hết là thiếu nét cười gian thường ngày của hắn.
- Ngươi đây là bị làm sao a?
Thanh Ngọc hơi hoảng hốt ngồi xuống bên giường, đặt tay lên trán hắn kiểm tra một chút.
- Không sao, không sao.
Cổ Tước cười cười nói ra:
- Nàng giúp ta xuống Lam Hà thành mua mấy phần dược liệu. Nếu không có thì vào Lam Hà sơn mạch tìm cũng được, chỉ là mấy gốc thảo dược nhị biến mà thôi, rất dễ tìm.
Thanh Ngọc gật đầu “ừm” một tiếng đáp:
- Ta đi gọi đại tiểu thư sang chăm sóc ngươi.
Ở đây chỉ có hai người, nên Thanh Ngọc không nói chuyện giống như thị nữ thì Cổ Tước cũng chả buồn bắt bẻ gì nàng. Dù sao thì nàng giống như bạn đồng hành của hắn hơn là người hầu thật sự.
Thanh Ngọc định đứng lên đi thì bị Cổ Tước nắm tay lại:
- Đừng nói tỷ tỷ ta. Ta nghỉ ngơi chút là được, không cần làm nàng lo lắng làm gì.
Thanh Ngọc do dự một chút, cuối cùng gật đầu đáp ứng:
- Được rồi, ngươi tranh thủ nằm nghỉ chút, ta đi một lát về ngay.
Cổ Tước đa tạ một tiếng rồi gục xuống gối, lập tức ngủ mê man. Đây là lần đầu tiên Thanh Ngọc thấy hắn đuối như vậy, không khỏi khiến nàng lo lắng nhiều hơn một chút.
Thanh Ngọc cầm danh sách dược liệu hắn viết sẵn để trên bàn, định đi nhanh về nhanh để còn thăm chừng hắn, nhưng nàng nghĩ nghĩ một lúc, thấy không an tâm lắm, nên quyết định đi lấy một cái khăn nhúng nước ấm, đắp lên trán hắn rồi mới rời đi.
Thanh Ngọc đi được một lúc thì Vân Kỳ khẽ đẩy cửa bước vào. Nàng ngồi trên mép giường Cổ Tước, đặt tay lên ngực hắn, một đạo huyền khí truyền vào, vận chuyển một chu thiên trong người hắn, giúp hắn hồi phục không ít khí lực. Vân Kỳ khẽ gật đầu rồi đứng dậy.
- Ta mong chờ ngày chân chính được “làm quen” với ngươi a...
Nàng để lại một lời thì thầm như vậy, ra ngoài đóng cửa lại.
Từ lúc ở trong Lam Hà cho tới bây giờ, nàng là hoàn toàn đối mặt với hắn như đối diện Khai Thế Tiên Vương, còn tên tiểu tử Cổ Tước thì nàng không biết rõ lắm, không biết nên nghĩ như thế nào về hắn. Cho nên nàng cũng có lòng muốn nhìn hắn với thân phận hoàn chỉnh, không phải chỉ có một nửa của Khai Thế Tiên Vương kia. Chuyện này xem ra chỉ có thời gian mới giải đáp được.
Lúc này, trong phòng Dạ Tuyết, Lam Tú Nhi đang há hốc mồm nhìn Dạ Tuyết.
- Sư tỷ... ta thật sự là không đau nữa...
Tú Nhi định thử tu luyện một chút, nhưng lúc vừa vận công thì thấy có gì đó thiếu thiếu. Thì ra là lần này luyện công không có tra tấn thể xác nàng nữa, chỉ còn sót lại chút ê ẩm, không đáng gì mấy. Những cơn đau này từ nhỏ đã ám ảnh nàng, dẫn tới tính cách nàng cũng trầm đi, không có năng động hoạt bát như nữ hài tử cùng tuổi.
Nhưng hiện tại thì khác, lúc vận công tu luyện không còn đau đớn như xé rách cơ thể nữa.
Dạ Tuyết cười hì hì, nắm lấy tay Tú Nhi:
- Chúc mừng sư muội đã tiến thêm một bước tới gần lúc lành bệnh.
Lam đại tiểu thư mỉm cười nhẹ, gật đầu đáp:
- Cám ơn sư tỷ. Đệ đệ của tỷ quả thật là cao tay a.
Dạ Tuyết cười híp mắt, nói ra:
- Tạm thời muội cứ tin tưởng hắn. Hắn nếu đã hứa thì sẽ thật sự dốc hết sức mình.
Tú Nhi gật đầu “ừm” một tiếng rồi tiếp tục tập trung tu luyện, không có nói gì thêm, rất đúng phong cách thiếu nữ kiệm lời, coi trọng hành động hơn những lời nói tựa mây bay.
Trong Lam Hà thành, Thanh Ngọc đến dược điếm hỏi mua thú đan nhị biến thì nghe nhân viên nói rằng vừa mới bán hết lúc sáng, chưa có lô hàng mới đem tới. Mà dược điếm này là do Lam Hà tông mở, đặc biệt độc chiếm thị trường mua bán, trao đổi dược thảo ở Lam Hà thành. Ngoài nơi này ra thì không còn dược điếm nào khác nữa.
Vì vậy, Thanh Ngọc quyết định đi vào Lam Hà sơn mạch săn mấy đầu huyền thú nhị giai, tìm về cho thiếu gia một viên thú đan nhị biến, không có thuộc tính cũng không sao.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]