Trở về phòng, Cổ Tước ngồi bệch xuống giường, nét mặt hơi xay xẩm. Tinh thần lực đẳng cấp Đại Tiên Vương của hắn vẫn còn thừa để dùng, nhưng thân thể này chỉ mới là Huyền Sư chưa Khai Thiên Địa, chống không nổi cường độ sử dụng tinh thần lực như vậy.
Cổ Tước tình toán thời gian trong đầu một chút, sau đó dùng chút ít tinh thần lực truyền tin cho Vân Kỳ. Đây là thời điểm thích hợp để ăn Huyền Đan, nên hắn muốn nhờ người đi thu gom dược liệu để hắn luyện đan. Đa số dược liệu tồn kho của hắn đều đã dùng gần hết rồi.
Ở một nơi khác, Vân Kỳ cùng Thanh Ngọc đang phơi quần áo mới giặt của thiếu gia và thiếu phu nhân thì Vân Kỳ bỗng nhiên lên tiếng, khẽ nói với Thanh Ngọc:
- Thiếu gia cho gọi ngươi đó.
Thanh Ngọc có chút ngơ ra, hỏi lại:
- Làm sao ngươi biết? Thiếu gia đâu có ở gần đây?
Vân Kỳ nhoẻn miệng cười duyên một tiếng, đáp:
- Ta lừa ngươi làm gì. Thiếu gia đang kiệt sức, cần ngươi làm mấy việc cho ngài đó.
Thanh Ngọc lại ngơ ra, lần này là vì thị nữ tóc ngắn này cười thật đẹp.
Nhưng nàng nhanh chóng tỉnh lại, che miệng cười hì hì:
- Thiếu gia kiệt sức... chắc là lại đi “quấy rầy” tỷ tỷ của hắn rồi.
Vân Kỳ thấy có lý, cũng cười theo. Có điều, thật tâm nàng biết là hắn vì ra sức cầm cố bệnh trạng cho Lam Tú Nhi mà thành ra tình trạng thê thảm này. Nàng lại thúc dục:
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chan-de/2205302/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.