Trong mắt Cố Thu, ánh mắt đã sáng lên lấp lánh, trong đây, bà ủy thác cho luật sư đem 10% cổ phần toàn bộ cho Thời Thiếu Tu.
Không biết vì sao, đột nhiên lòng cô vui mừng thay cho Thời Thiếu Tu.
Mọi người đều biết, Thời Phong Thụy chiếm của Thời Thiếu Tu 5% cổ phần, lại thu mua cổ phần của các cổ đông nhỏ, nên đã có được 10% cổ phần trở thành một cổ đông lớn, nếu giờ Thời Thiếu Tu có trong tay 10% cổ phần đó, vậy thì có năng lực đấu lại Thời Phong Thụy.
Đột nhiên cô cảm thấy trong đêm tối tăm đó, cuối cùng cũng có một chút ánh sáng, mây đen đã bị ánh sáng xuyên qua.
Cô nhẹ cười, nhẹ sờ lá thư, nhẹ nói: “Bác gái, bác yên tâm, con nhất định sẽ giúp Thời Thiếu Tu, anh ấy nhất định sẽ lấy lại công ty, nhưng cũng xin người phù hộ cho anh ấy bình an.”
Nước mắt lại muốn rơi, cô cúi thấp đầu, cắn chặt môi, để nước mắt rơi tự do.
Ngày thứ 2 là một ngày đẹp trời hiếm thấy.
Cố Thu mới sáng đã thức dậy làm đồ ăn sáng, đừng trong hộp giữ ấm, mặc áo khoác lớn rời khỏi biệt thự.
Trong bệnh viện, phòng chăm sóc đặc biệt vừa đúng lúc vào giờ thăm bệnh, mà phòng bệnh rộng lớn ấy, lại không hề có ai, chỉ có mỗi Thời Thiếu Tu im lặng nằm trên giường.
Nhẹ nhàng vào trong phòng bệnh, cô nhẹ đi đến bên Thời Thiếu Tu, lấy cơm hộp ra.
Rất nhiều năm rồi cô không im lặng nhìn bộ dạng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chan-dai-duyen-ngan-kho-giu-chan-tinh/3049104/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.