“Bà đừng nói thế.” Thời Phong Thụy cười cúi đầu: “Dù sao cô ấy cũng là người phụ nữ con yêu nhất, bà nội.”
Bà nội vỗ đầu mình, mệt mỏi nói: “Tối nay con ở lại canh chừng em trai con, cha mẹ nó mất rồi, chỉ có mình con là thân nhất.”
Động tác Thời Phong Thụy bỗng ngây ra, rồi gật đâu: “Con biết rồi nội.”
Đột nhiên, chân anh lại khuỷu ngay tại chỗ, quay đầu, nhìn vào góc tối bên kia.
Cố Thu nít thở, tầm mắt cô và Thời Phong Thụy chạm phải nhau, toàn thân cô bỗng chốc lạnh băng, cả người tê cứng không thể động đẩy.
Thời Phong Thụy hằng lạnh lùng một tiếng, quay đầu tiếp tục đi về phía trước.
Cả phòng chăm sóc đặc biệt chỉ còn mình Cố Thu, không còn áp lực từ Thời Phong Thụy, cả người Cố Thu ngồi thẳng xuống đất, hít thở thật sâu.
Đôi chân cô dường như trở nên nặng nề sau khi đi một đoạn đường gần 10 cây số, cô dựa vào tường, từ từ đứng lên, từng bước từng bước đến trước cửa phòng chăm sóc đặc biệt.
Vừa đến cổng đã bị y tá ngăn lại: “Đây là phòng chăm sóc đặc biệt, giờ không phải là giờ thăm bệnh, cô không thể vào.”
Ánh mắt Cố Thu đỏ hoe, cúi đầu thấp giọng: “Tôi chỉ đứng trước cửa nhìn anh ấy thôi được không?”
Cô y tá trẻ quay đầu nhìn cửa sổ bằng kính, bất lực thở dài: “Vậy cô đứng đây nhìn, tuyệt đối đừng vào trong, đừng làm phiền bệnh nhân.”
Cố Thu gật đầu, quay đầu nhìn vào.
Trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chan-dai-duyen-ngan-kho-giu-chan-tinh/3049100/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.