Cô lại ngây người đa, mùi vị này, là mùi vị mà cô yêu thích nhất từ nhỏ đến lớn. 
Quay đầu qua bên cạnh, chính là bên cạnh không xa nhà cô mấy, biệt thự của Thời Thiếu Tu cũng ở đó. 
Đó từng là ngôi nhà chung của cô và Thời Thiếu Tu, nơi đó đầy ký ức ngọt ngào của hai người. 
Cô nắm đến đỏ cả tay, ấn chuông cửa biệt thự Cố Gia. 
Trong nhà vang lên tiếng bước chân, sau đó, một âm thanh của người già đầy quen thuộc từ nhà vọng ra: “Ai vậy?” 
“Dì Lý, là con.” Cố Thu đứng trước cửa, nhẹ nhàng nói. 
Gió lạnh thổi xào xạc, cô nắm chặt lấy áo mình, bắt đầu nghẹt mũi. 
Cửa nhanh chóng được mở ra, một cơn gió lạnh tràn vào nhà, một khuôn mặt đã già đầy nét mệt mỏi, đứng dưới sánh đén, mặt đầy cung kính: “Cô hai, lâu rồi không gặp.” 
“Đúng vậy, lâu rồi không gặp, dì Lý.” Cố Thu đi lên trước, ôm dì Lý. 
“Mau vào đi, bên ngoài lạnh lắm.” Dì Lý kéo tay Cố Thu, dẫn Cố Thu vào trong nhà. 
Trong biệt thự rộng lớn, lúc này vô cùng trống rỗng, trong nhà chỉ còn mỗi mình Dì Lý, dù trang trí sang trọng như thế nào, nhưng cũng không có chút sức sống sinh khí nào. 
Đèn ngoài phòng khác vẫn sáng, mùi vị quen thuộc của thức ăn xông tới mũi. 
“Cô hai, đói bụng chưa? Mau ăn cơm thôi.” Dì Lý dẫn Cố Thu cào trong nhà ăn, đứng cạnh bàn. 
Ngồi xuống, Cố Thu nhìn xung quanh, có chút hiếu lỳ: “Dì Lý 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chan-dai-duyen-ngan-kho-giu-chan-tinh/3049084/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.