Tang lễ được cử hành vào lúc 10h sáng ngày thứ hai. 
Cố Thu im lặng ngồi trước linh đường, cứ nhìn vào di ảnh của ba cô treo trên tường, nhìn với vẻ vô cùng thân thương hiếu kính. 
Cô quỳ dưới đất, cúi thấp mắt mình, tay ôm bộ áo vest ba mặc lần cuối. 
Vì cha cô cũng được coi là người có tiếng trong giới doanh nghiệp, nên những người đến đây nhiều vô kể, đón tiếp không kịp. 
Lúc 10h hơn, vô số những ông chủ từng làm ăn với ba cô, vẫn cứ tiếp tục đến viếng thăm. 
Không một ai có thể giúp Cố Thu, giờ chỉ có mình cô một mình đảm đương tất cả. 
“Chia buồn, đối với tang lễ của cha con chúng ta đều vô cùng buồn.” 
Người đến bắt tay với Cố Thu không ngừng nghỉ, cứ nhẹ nhàng an ủi. 
Mấy ngày nay đều là mình cô một mình gánh hết mọi việc, cái cảm giác như người đã chết từ lâu, đột nhiên giờ đây khi nhìn thấy vô số người nối tiếp đến viếng thăm, Cố Thu cuối cùng cũng cảm nhận được hơi thể của mình_một người còn sống. 
Cô cứ ở đó, bắt tay từng người, có muốn khóc cũng khóc không được. 
Đột nhiên, trong tầm mắt cô, có một người mang đôi giày da từ từ đứng trước mặt mình. 
Cố Thu đưa tay ra, cứng đơ tại chỗ. 
Cô nuốt nước bọt, đầu cứng đơ ngước lên nhìn người đứng trước mặt đó. 
Thời Thiếu Tu mặc một bộ đồ tây đen, bên trong mặc một chiếc áo sơ mi đen, đeo cà vạt đen, cả người 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chan-dai-duyen-ngan-kho-giu-chan-tinh/3049074/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.