Bên trong phòng khách rộng lớn, chỉ còn lại tiếng của bảo mẫu đang dọn dẹp.
“Tôi nói Cố Thu nè.” Thẩm Giai Vân nhẹ nhàng cười nói, một tay chống ngang, dựa vào ghế sofa, tư thế đầy yêu kiều: “Tôi biết cô chưa buông được anh ta? Nhưng cô đã kết hôn rồi, cô còn muốn quấy rầy cuộc sống của người khác sao? Sao con người cô lại vô sỉ đến thế.”
Cô gái mang trong mình một vẻ đẹp nho nhã xinh đẹp ấy, lại thốt lên những lời nói ghê tởm như thế, mang lại cho người ta một cảm giác băng lạnh gợn người.
Cố Thu cố ngước đầu lên, hướng nhìn Thẩm Giai Vân, trong mắt không toan tính nhưng đầy phẫn nộ: “Thẩm Giai Vân, cô nói gì?”
“Điều tôi nói lẽ nào cô không hiểu sao?” trong mắt Thẩm Giai Vân bỗng ánh lên một cái nhìn băng lạnh: “Cô và Thời Thiếu Tu, đã kết thúc từ 3 năm trước, cho nên tôi khuyên cô giờ cách xa Thời Thiếu Tu một chút, nếu không thì....”
“Như thế nào?” Cố Thu ngẩng đầu lên, cứ nhìn thẳng vào Thẩm Giai Vân, trên mặt hoàn toàn không hề lộ chút sợ hãi hay đau khổ như lúc cô đối mặt với Thời Thiếu Tu, cô nhăn mày: “Cô ngụy trang giỏi thật đấy Thẩm Giai Vân, tôi cứ luôn cho rằng cô là một người vô cùng lương thiện.”
Thẩm Giai Vân đột nhiên cúi thấp đầu, cười ra tiếng: “Cố Thu, lúc cô bỏ rơi Thời Thiếu Tu khi anh ấy vào tù, rồi lại gả cho Thời Phong Thụy, cô nên chuẩn bị sẵn tâm lý bị vạn người chửi mắng!” Đột nhiên, cô giơ tay lên, định tát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chan-dai-duyen-ngan-kho-giu-chan-tinh/141226/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.