Trời lại đổ mưa, từng cơn mưa cứ khôngngừng trút xuống đường, tí tách từng hạt rơi trên mái nhà. Băng ngồithẫn thờ trong lớp học, nhìn ra phía ngoài xa kia. Đôi mắt nó mơ hồ nghĩ đến một thân ảnh nào đó. Bỗng một bàn tay đặt lên vai nó, giọng trêuđùa:
- Đang nhớ đến Ken hả?
Băng ngẩng đầu nhìn tiếng nói phát ra, thấy Dao đang mỉm cười nhìn nó. Băng có chút thất vọng, giọng nhỏ nhỏ:
- Có lẽ cậu ấy không muốn gặp mình thật. Hôm nay cậu ấy không có đến lớp.
Thấy cô bạn tâm trạng không tốt, lại cứ ngẩn ngơ nhìn đi đâu, Dao nói tiếp:
- Nếu nhớ thì đến tìm cậu ta đi, sao phải ngồi thẫn thờ như mất hồn thế chứ.
- Nhưng tớ không biết cậu ấy ở đâu. – Băng chán nản nói.
- Cậu không biết nhà của Ken sao? – Dao ngạc nhiên hỏi.
Nhưng có vẻ Băng không chú ý đến lời nói ấy của Dao, bởi nó bỗng nhớ ramột nơi Ken đã đưa mình đến. Nhưng thực sự Băng không rõ ngôi nhà nó ởđâu, chỉ biết rằng ở sau trường mình, sâu trong cánh rừng. Những gì nónhớ về ngôi nhà Ken đã từng đưa mình đến thật sự rất mơ hồ. Băng cứ ngồi như vậy, cố gắng nhớ lại lối đi mà Ken đã từng đưa mình đến. Cứ thếBăng đã chìm sâu vào suy nghĩ của riêng mình mà không hay biết tiết họcbắt đầu từ khi nào. Cũng vì thế mà Băng không hề biết rằng có một ngườiđang chăm chú nhìn nó từ đầu giờ học đến cuối giờ.
Từ lúc bước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cham-tay-vao-qua-khu/1901903/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.