Sau khi đã khóc hết nước mắt, tâm trạng Băng tốt hơn nhiều, nó mỉm cười nói với Ken:
- Cảm ơn đã nghe chuyện của tớ.
Ken cũng quay người nhìn nó, cậu chậm rãi cất tiếng:
- Tại sao lại kể cho tôi nghe?
Băng bật cười trước câu hỏi của Ken. Nó thầm nghĩ phải chăng Ken quá đa nghi. Ngay cả những chuyện này mà cũng hỏi lí do. Chẳng lẽ cậu ta rất hay gặp tình huống này nên bây giờ trở nên đề phòng hơn. Nhưng Băng cũng đâu có biết lí do tại sao. Nó thành thật nói:
- Tớ cũng không biết tại sao lại kể cho bạn nữa. Có thể là tại chuyện này đã cất giấu quá lâu và bây giờ tớ muốn kể ra. Cũng có thể là do cậu là người tớ tin tưởng –Vế sau này, Băng nói rất nhỏ nên Ken không thể nghe thấy được.
Thấy nó trả lời vậy thì Ken cũng không biết nói gì nữa, cậu lơ đãng nhìn đi hướng khác. Thấy Ken cũng không thắc mắc nữa, Băng mới đổi chủ đề:
- Cậu hãy mở lòng cho mọi người cơ hội làm bạn đi, đó cũng là tạo cho cậu một cơ hội mà.
Băng cố gắng quan sát vẻ mặt của Ken khi mình nói nhưng nó không thấy được gì sau vẻ mặt đó. Ken vẫn rất bình thản, không có chút rung động. Chỉ có ánh mắt là có gì đó rất mông lung, khó đoán. Thấy vậy Băng tiếp tục:
- Một mình rất cô đơn. Nếu có thêm bạn thì ta sẽ không còn cảm giác đó nữa. Họ sẽ giúp ta vượt qua những
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cham-tay-vao-qua-khu/1901880/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.