Rời khỏi trường học, Băng và Ken không biết phải đi đâu. Nói đúng ra là Băng không biết phải đi đâu. Ken thì vẫn cứ im lặng bên cạnh nó không hé răng lấy nửa lời. Không còn cách nào khác nó rủ Ken:
- Cũng trưa rồi, chúng ta đi ăn gì đã nhé!
Nó hỏi Ken nhưng không khác gì một lời năn nỉ. Thực sự bụng nó đã réo từ rất lâu rồi nhưng vì cậu cứ im lặng nên nó mới để yên nhưng giờ thì không nhịn được nữa. Dường như Ken cũng nhìn ra được điều đó, cậu khẽ đưa người ra xa nó, giọng nhẹ tênh:
-Vậy tôi đi trước.
Nói xong Ken quay người rời đi. Băng thực sự bực với con người này mà. Rõ rang là nó mời cậu đi ăn vậy mà cậu ta thẳng thừng từ chối và đi thẳng. Mặt nó sị xuống tỏ rõ sự thất vọng nhưng vẫn ngoan cố chạy theo sau bóng dáng Ken. Vì bị thương nên tốc độ cậu không thể nhanh được nên nó nhanh chóng bắt kịp và đi sau Ken. Trên đường bây giờ đang có hai bóng người, một trước một sau nhìn đến là buồn cười. Cảm giác được có người theo sau, ken quay lại nhìn thì thấy Băng đi ngay sau. Cậu ngạc nhiên nhìn nó, ánh mắt tỏ ra khó hiểu.
Mặc kệ Ken đang nhìn, nó vẫn duy trì khoảng cách đều đều theo sau. Ken đứng lại, nó cũng đứng lại không ngần ngại nhìn thẳng vào ánh mắt Ken. Ánh mắt Băng tỏ rõ sự kiên định, nếu cậu không đồng ý tớ sẽ đi theo cho đến khi cậu chịu mới thôi. Nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cham-tay-vao-qua-khu/1901878/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.