Đã gần hai tiếng đồng hồ trôi qua mà Ken vẫn không thay đổi tư thế. Trong khi Băng đang vô cùng bứt rứt, khó chịu khi phải ngồi mấy tiếng đồng hồ trên sân thượng. Khuôn mặt nó cau lại khó chịu, ánh mắt đầy ngạc nhiên nhìn Ken và thầm nghĩ: “Tại sao cậu ta lại có thể ngồi lâu như vậy mà không cử động chứ?”. Không nhìn mãi được, cuối cùng nó đành lên tiếng phá vỡ không khí hiện tại:
- Bạn không mệt sao? – Câu hỏi mà nó vô cùng thắc mắc từ nãy đến giờ bây giờ mới có dịp hỏi.
- Không.-Ken đáp ngắn gọn nhưng đủ dập tan hi vọng của nó sẽ cậu sẽ đứng dậy và rời khỏi sân thượng.
Sau khi đáp xong lời nó hỏi, Ken lại tiếp tục nhắm mắt tựa vào tường. Nó thực sự phát điên lên vì Ken, tại sao nó lại muốn làm bạn với một người như thế này chứ? Nó biết chắc lời nói sẽ không khiến Ken đứng lên, Băng đành dùng hành động. Nó tiến sát lại gần Ken, dùng hết sức bình sinh kéo Ken đứng dậy. Bất ngờ trước hành động của nó, Ken mở mắt nhìn Băng. Ánh mắt cậu toát lên vẻ không bằng lòng, lạnh lùng nhìn nó. Cậu không nói lời nào, buông tay nó ra và quay người rời đi. Không ngờ Ken lại phản ứng như vậy, nó không kịp suy nghĩ mà cứ thế chạy theo Ken. Cậu không hề quay lại liếc nhìn nó lấy một lần, cứ thẳng đường mà đi. Thấy cậu như thế, nó không kìm được mà cứ lải nhải bên cạnh:
- Tớ chỉ muốn mời cậu đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cham-tay-vao-qua-khu/1901876/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.