Thiên Ngạo và cô trở về bức tường ban nãy. Hắn bảo cô đợi chút, lát sau hắn trở lại ném chiếc balô trả cho cô. Miêu Nguyệt gật đầu tỏ ý cảm ơn, khóe môi cô nhếch sang một bên, cười với hắn rồi khoác chiếc balô lên vai rời đi.
Tuy vẫn và một nụ cười lạnh, nhưng hắn cảm thấy đã có thể cải thiện hơn. Tuy không phải một khuôn mặt đẹp lung linh,một khuôn mặt hết sức bình thường nhưng lại khiến người ta bị cuốn hút bởi sự thanh tú, giản dị. Nhưng mà hắn biết, sau lớp mặt nạ đó ẩn chứa một bí mật vô cùng lớn. Bởi ban nãy, khi hắn cố ý chạm tay vào mặt cô, hắn phát hiện có một thứ bột dính lên tay hắn… là bột dịch dung.
Đợi Miêu Nguyệt đi xa, hắn rút điện thoại ra, chạm vào phím gọi….
….
Miêu Nguyệt bước đi thản nhiên trên đường về, khuôn mặt vẫn giữ nét lạnh lùng. Cô rẽ vào một khu tập thể, hình như là khu phòng trọ. Miêu Nguyệt rút chiều khóa trong túi áo ra mở cửa bước vào.
Ở một góc khuất khu nhà trọ
-Thiếu Gia, cô ta đúng là đang thuê nhà trọ, khu phòng trọ số 27
-Lập, cậu chắc chứ? -Tôi chắc chắn
-Có bị phát hiện không?
-Không đâu, tôi đã rất cẩn thận
-ừ… vậy được
Lập tắt điện thoại, đút vào túi quần rồi cẩn thận rời đi. Lúc cậu ta vừa rời đi thì Miêu Nguyệt cũng từ bức tường bên cạnh cậu ta bước ra, miệng cười đắc ý. Cái gì chứ? Một trong những kĩ năng quan trọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cham-tay-vao-hanh-phuc-mieu-nu/2943781/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.