Sau khi không gian tan vỡ, Tiêu Dao bị một cỗ lực truyền tống tới một không gian khác. Nơi này cũng là một căn phòng, ước chừng rộng hơn ngàn thước, trong phòng không có bất cứ thứ gì ngoài bốn chiếc đèn trường minh đế sen dùng để chiếu sáng, còn lại đều trống không. Mà phía trước nơi nàng đứng là một cánh cổng vàng kim cao hơn mười thước, trên cửa khắc hình rồng oai phong, dáng vẻ hoa mỹ, vảy tím bao thân, mắt lộ ngạo khí, bay lượn giữa vân vụ, vuốt bên trái còn quắp một hạt châu to cỡ nắm đấm. Bức họa này được điêu khắc sống động như thật, nếu chỉ nhìn lướt qua thậm chí sẽ cảm thấy con rồng này như vẫn còn sống.
“Cô đem bốn cái đế đèn kia lại đây.”
Tiêu Dao đang cẩn thận đánh giá căn phòng này thì Báo Nanh Kiếm đột nhiên mở miệng sai bảo nàng.
“Đế đèn này là bảo vật gì? Vì sao phải lấy?” Tiêu Dao có chút kinh ngạc, mấy cái đế đèn này nhìn qua rất bình thường, tuy rằng không biết làm từ vật liệu gì nhưng nhìn cũng không giống thiên tài địa bảo gì cho lắm.
“Lão tử bảo lấy thì cứ lấy, chớ có nói nhảm!”
Thấy giọng nó có vẻ không kiên nhẫn, Tiêu Dao hiểu ra, không biết vì cớ gì mà vị này lại bắt đầu giận dỗi. Nàng tỉnh rụi nhanh nhẹn dập tắt đèn trường minh sau đó thu toàn bộ bốn đế đèn vào túi trữ vật. Sau khi làm xong hết thảy, căn phòng liền rơi vào bóng đêm, chỉ còn cánh cổng vàng kim khắc hình rồng tỏa sáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cham-rai-tien-do/2720552/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.