Tả Cảnh nhăn mày nhìn con thằn lằn yêu trước mắt, một thanh trường kiếm sắc xanh hiện ra trong tay hắn. Lần này quả thật bọn họ đã ôm cây đợi được “thỏ”.
Hắn và Tiêu Dao liếc nhau một cái, trong mắt hai người cùng viết: Bắt sống!
Để phòng ngừa tiểu yêu trốn mất, hai người ăn ý tách ra, chặn lại đường trốn của nó.
Thằn lằn yêu cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, nó lên toàn bộ tinh thần đề phòng hai người. Lúc này không khí giữa hai người một yêu vô cùng căng thẳng, nửa ngày sau Tiêu Dao mới mở miệng nói:
“Ta biết mày có thể nói chuyện! Chẳng lẽ mày không định giải thích một chút, đêm khuya thanh vắng đến đây “trộm người” làm gì sao?”
“Phi!” Thằn lằn yêu phun một bãi nước miếng “Từ xưa tới nay yêu tu và nhân tu vốn không đội trời chung! Tao cần gì phải giải thích với mày? Đại vương đã nói, gặp phải nhân tu thì chỉ một chữ thôi: “Giết”!”
Nói xong nó vung đuôi lên, phi đao bay ngược về phía Tiêu Dao, đồng thời đuôi nó quét ngang khiến Tiêu Dao khó lòng phòng bị.
Phải nói là vũ khí lớn nhất của thằn lằn xanh chính là cái đuôi vừa mạnh vừa cứng của nó. Đuôi nó không chỉ cứng như đạo khí mà bên trên còn cắm đầy gai vừa dài vừa nhọn, cho dù là tu sĩ Kim Đan hậu kỳ bị đập phải thì nhẹ cũng gãy xương nặng thì vỡ hết nội tạng.
Tiêu Dao nheo mắt, cổ tay thoáng chuyển, hai ngón tay kẹp lấy phi đao vừa bị nó quăng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cham-rai-tien-do/2720542/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.