Cố Thanh Bùi hơi hơi nhíu đầu mày, "Về đâu vậy? Về nhà cậu à?"
"Phải" Nguyên Dương tựa lưng vào ghế ngồi, nhíu mi suy ngẫm gì đó.
"Đây là ý gì vậy?"
"Tôi không biết, rất nhiều chuyện ba tôi làm, đều rất khó suy đoán."
Cố Thanh Bùi đột nhiên nhớ tới cuộc điện thoại của Nguyên Lập Giang, Nguyên Lập Giang nói, Nguyên Dương không chịu về nhà, trừ phi là dẫn hắn về. Hiện tại Nguyên Lập Giang chủ động bảo Nguyên Dương dẫn hắn về, là ám chỉ ý gì vậy? Cố Thanh Bùi đột nhiên cảm thấy tim đập có chút nhanh, chẳng lẽ...... Nguyên Lập Giang là thỏa hiệp?
Hắn cũng chỉ dám tưởng tượng đến vậy, dù sao ám ảnh tâm lý Nguyên Lập Giang gây nên cho hắn vẫn là rất lớn. Hắn khẽ thở dài, "Cậu muốn quay về không?"
Nguyên Dương đùa nghịch ngón tay thon dài của Cố Thanh Bùi, "Vậy còn phải xem ý em, em bằng lòng thì chúng ta quay về, em không muốn, thì chúng ta trở về nhà làm ấm ổ chăn thôi."
Cố Thanh Bùi ngẫm nghĩ, "Cậu phân tích thử coi, ba cậu bảo chúng ta về là để làm gì chứ."
Nguyên Dương nheo mắt, lòng đã định liệu trước cười cười, "Ba tôi muốn gặp con dâu."
Cố Thanh Bùi nhíu mày, "Cậu sao khẳng định được như vậy."
"Tôi đã nói, trừ phi có một ngày mang em quay về, bằng không tôi sẽ không về nhà." Nguyên Dương hôn hắn một ngụm thật mạnh, trên mặt hiện lên một nét đắc thắng, "Hiện tại chính là lúc đó."
Cố Thanh Bùi cười cười, "Cậu đã nói như vậy, thì làm gì có chuyện tôi bằng lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cham-phong-doi-quyet/1851445/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.