Cố Thanh Bùi run giọng nói: "Nguyên Dương, cậu khóc sao?" Hắn có thể cảm nhận được sự run rẩy của cơ thể Nguyên Dương, hắn thậm chí còn cảm thấy đầu vai mình có chút ướt át, không biết có phải do hắn ảo giác hay không.
"Nhảm nhí." Nguyên Dương dùng âm lượng cực nhẹ nói.
Cố Thanh Bùi do dự nâng tay, sờ sờ tóc Nguyên Dương, hắn đấu tranh nửa ngày, mới phun ra ba chữ: "Tôi không sao."
Nguyên Dương không lên tiếng, chóp mũi y cọ cọ cổ Cố Thanh Bùi, vẫn như cũ duy trì tư thế gắt gao ôm Cố Thanh Bùi, không chịu buông tay.
Cố Thanh Bùi thấp giọng nói: "Cậu làm gì người kia vậy?"
"Phế rồi." Nguyên Dương ngắn gọn nói.
"Đừng để xảy ra chuyện gì......"
"Ông không cần phải xen vào." Nguyên Dương nhắm hai mắt lại, hít thật sâu hương vị thuộc về Cố Thanh Bùi, thân thể dần dần thoát ly khỏi trạng thái hung ác, trong lòng chầm chậm bình tĩnh lại, "Tôi sẽ xử lý tốt, đừng lo lắng nữa." Y khịt mũi, rốt cục ngồi thẳng người dậy, mắt đục đỏ ngầu nhìn băng gạc quấn sơ sài trên đầu Cố Thanh Bùi, còn có vết sưng phồng trên mặt.
Y thúc giục lái xe, "Lái nhanh lên, còn bao lâu nữa mới đến bệnh viện."
"Còn bốn năm km."
"Nhanh lên." Nguyên Dương không dám đụng vào bên mặt sưng phù của Cố Thanh Bùi, cũng không dám chạm lên mái tóc kết thành khối máu của Cố Thanh Bùi. Bàn tay vươn ra lại không biết đặt vào đâu, biểu tình lộ rõ sự thống khổ khôn xiết.
Cố Thanh Bùi nắm lấy tay y, "Được rồi, tôi quả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cham-phong-doi-quyet/1851440/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.