Cố Thanh Bùi nhíu mày thật sâu,"Trươc tiên cậu có thể buông tôi ra được không."
Nguyên Dương nhe răng, lộ ra một nụ cười khiến người khiếp hãi, "Ông hiện tại hy vọng tôi buông ra ư? Ông là chỉ mong sao tôi biến khỏi gian phòng này, không cạnh tranh đấu giá cùng anh Vương của ông phải không?"
"Cậu muốn khối đất đó, thì có thể hiệp thương cùng Vương Tấn, khi đó cậu hoặc anh ta sẽ có phí bồi thường rút lui. Chẳng lẽ cậu thật sự muốn ngu ngốc đến mức nâng giá bừa bãi tại phiên đấu giá sao?"
"Sao hở, tiếc tiền thay cho anh Vương của ông hở?" Ngón tay Nguyên Dương đảo qua mặt Cố Thanh Bùi, thấp giọng nói: "Tiền của hắn có thể cho ông không? Ông đau lòng thay hắn cái gì chứ?"
Cố Thanh Bùi một phen đẩy y ra, đẩy không nổi, hắn lạnh nhạt nói: "Tôi chỉ là không thể nhìn hai người hành động theo cảm tình."
"Cho nên ông liền quên mình vì anh Vương của ông phải không." trong mắt Nguyên Dương bập bùng ngọn lửa phẫn nộ, ý cười nơi khóe miệng làm cho da đầu Cố Thanh Bùi tê dại.
Nguyên Dương lôi vạt áo sơ mi của Cố Thanh Bùi ra khỏi quần, bàn tay lớn luồn vào trong, vuốt ve phía sau lưng Cố Thanh Bùi.
Cố Thanh Bùi trầm giọng nói: "Nguyên Dương, cậu mẹ nó làm quái gì vậy?"
"Ông gọi tôi vào để làm gì? Không phải là muốn tôi rút khỏi đấu giá sao? Tôi sao có thể cô phụ ý tốt của ông chứ." Nguyên Dương cúi đầu, một ngụm cắn lên cổ Cố Thanh Bùi, bàn tay luồn vào trong áo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cham-phong-doi-quyet/1851426/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.