Hai ta không thiếu nợ nhau, một câu không thiếu nợ nhau nực cười biết bao nhiêu, Cố Thanh Bùi mong dựa vào một câu đó để triệt tiêu hai năm giày vò này của y ư?
Nằm mơ!
Cố Thanh Bùi càng lúc càng giác như ngồi trên đống lửa, hắn biết, hắn cùng Nguyên Dương không có khả năng làm "Bằng hữu" gì đó nữa. Hắn làm không được, Nguyên Dương cũng làm không nổi, ân ân oán oán giữa hai người thật sự là không thể gỡ bỏ hết được, phương pháp tốt nhất lúc này, hiển nhiên là suốt đời không qua lại với nhau nữa.
Triệu Viện trước giờ luôn tinh ý, nàng vừa thấy biểu tình của Cố Thanh Bùi, liền đoán được hắn nghĩ muốn rời đi. Nàng thở dài, nhẹ giọng nói: "Thanh Bùi, em thực sự vẫn còn chút không thoải mái, có lẽ ở cữ ăn đồ quá thanh đạm, lập tức ăn cay dạ dày có điểm chịu không nổi, chi bằng anh đưa em về đi."
Cố Thanh Bùi ôn nhu vỗ vỗ lưng nàng, "Được." Hắn quay đầu nói với Nguyên Dương cùng Lưu Tư Văn: "Thật xin lỗi hai vị, chúng tôi sẽ không quấy rầy cặp tình nhân dùng cơm nữa, tôi đưa cô ấy về nhà trước đây."
Lưu Tư Văn cười gật gật đầu, "Thân thể của chị quan trọng hơn, cả hai cứ về trước đi ạ."
Nguyên Dương mặt không chút thay đổi nhìn hắn, thân thể có chút cứng ngắc.
Cố Thanh Bùi một bên nâng Triệu Viện dậy, một bên gật gật đầu với Nguyên Dương, "Phiền Nguyên tổng thanh toán giùm, hôm khác tôi sẽ đền bù lại."
Nguyên Dương lạnh lùng nói: "Khách khí." Y cứ như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cham-phong-doi-quyet/1851421/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.