Thời điểm Cố Thanh Bùi tỉnh lại, phản ứng đầu tiên chính là cổ đau, đau đến hắn cơ hồ không thể chuyển động, không khác gì bị sái cổ cả. Hắn trở mình, trong cổ họng phát ra tiếng rên rỉ khó chịu.
"Tỉnh rồi à." Thanh âm u ám vang lên bên cạnh hắn.
Cố Thanh Bùi dồn sức quay đầu, cổ đau khiến mặt hắn nhăn nhó, song vẫn thấy được khuôn mặt Nguyên Dương.
Ánh sáng trong phòng tối tăm, Cố Thanh Bùi phân không rõ hiện tại là lúc nào, chỉ biết bên ngoài đã tối om, gương mặt Nguyên Dương dưới ánh đèn ảm đạm lại càng thêm âm trầm.
"Nguyên Dương......" Cố Thanh Bùi nhìn nhìn gian phòng lớn xa lạ, "Đây là chốn nào vậy?"
"Bắc Kinh."
Cố Thanh Bùi xoay người, phân biệt đường nét rừng cây um tùm bên ngoài cửa sổ, nơi này cho dù là Bắc Kinh, cũng phải cách nội thành xa đến cả vạn dặm.
Cố Thanh Bùi ác liệt nhìn y, "Cậu làm cái gì vậy?"
Nguyên Dương đứng dậy khỏi sofa, ngồi xuống bên giường, y vuốt ve khuôn mặt Cố Thanh Bùi, kế tiếp giữ lấy cằm hung hăng hôn lên môi hắn, nụ hôn đơn giản mà thô bạo, mục đích duy nhất giống như chính là tuyên cáo chủ quyền.
Cố Thanh Bùi không chút do dự tóm lấy tóc y, khiến y kết thúc nụ hôn trước thời hạn.
Cố Thanh Bùi hung hăng nhìn y, "Cậu rốt cuộc muốn làm gì."
Nguyên Dương liếm liếm môi, trên môi tràn đầy hương vị y khát khao, y lộ ra một nụ cười khiến tim người buốt giá, "Ông còn nợ tôi một lần nghỉ phép, trả lại tại nơi đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cham-phong-doi-quyet/1851412/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.