Trong bữa cơm cha mẹ Cố Thanh Bùi một mực hỏi han gia cảnh của Nguyên Dương, bao nhiêu tuổi rồi, người ở nơi nào a, trong nhà có mấy người a, làm công tác gì a, tuy nói không tính là chi ly toàn diện, nhưng là tham chiếu theo tiêu chuẩn của bạn gái con trai dẫn về, những gì nên hỏi bọn họ đều là hỏi hết.
Cố Thanh Bùi ban đầu còn muốn ngăn cản, sau lại phát hiện bản thân căn bản không chen lời nổi, dứt khoát không mở miệng nữa, chính là trầm mặc ăn cơm, nhìn Nguyên Dương cùng phụ mẫu mình nói chuyện phiếm.
Thật giống như bọn họ vốn chính là người một nhà vậy.
Cố Thanh Bùi nhìn hình ảnh, càng thêm xót xa gấp bội.
Cơm nước xong, Cố Thanh Bùi thừa lúc cha mẹ thu dọn bát đũa, rốt cục cũng có cơ hội ở chung một mình cùng Nguyên Dương, hắn rũ mi mắt, nhẹ giọng nói: "Chúng ta ra ngoài một chút đi."
Nguyên Dương còn ngồi ở trước bàn, ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt hàm chứa oán giận, "Tôi ra ngoài rồi, ông có còn cho tôi bước vào cánh cửa này nữa sao."
"Nhà cha mẹ tôi, cậu vốn không nên đến."
"Dựa vào cái gì mà tôi không thể tới. Triệu Viện đã tới rồi đúng không? Vì sao cô ta có thể đến, mà tôi lại không thể chứ."
Cố Thanh Bùi thở dài, "Đứng dậy, chúng ta ra ngoài nói."
Gân xanh trên trán Nguyên Dương giật mạnh, tựa hồ đang cực lực khắc chế cảm xúc bùng nổ, y cứng ngắc đứng lên.
Bà Cố vừa lúc bưng hoa quả từ phòng bếp đi ra, "Sao thế? Phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cham-phong-doi-quyet/1851402/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.