Nguyên Dương giả vờ không chút để ý ngồi dậy, vừa đưa lưng về phía Cố Thanh Bùi vừa mặc quần vừa nói: "Là một bằng hữu trước kia, ba tôi chướng mắt hắn."
Cố Thanh Bùi trở mình, cũng ngồi dậy trên giường, trầm mặc nhìn Nguyên Dương.
Không biết vì cái gì, hắn cảm thấy sau khi Nguyên Dương đi ra khỏi cánh cửa này, bọn họ sẽ không còn trở lại như trước được nữa.
Loại dự cảm này làm cho tâm hắn bị xiết chặt. Hắn mở miệng, cuối cùng lại chẳng thể nói ra được gì.
Nguyên Dương quay đầu lại, cười với hắn, lộ ra một hàm răng trắng toát.
Cố Thanh Bùi miễn cưỡng cười cười, "Đi nhanh đi, người nhà đang chờ cậu về dùng cơm đấy."
Nguyên Dương sáp lại hôn hắn một ngụm, "Tôi qua đó tùy tiện ăn một chút rồi sẽ trốn đi, ông chờ tôi về ăn cua a."
"Ừ." Cố Thanh Bùi níu cổ áo y, hôn hắn một ngụm thật mạnh, "Đi đi."
"Chờ tôi a, rất nhanh sẽ quay lại." Nguyên Dương khoác áo, hôn Cố Thanh Bùi mấy cái. Sự nặng nề không sao hất đi được trong lòng làm y đặc biệt bất an, y có thể tưởng tượng về nhà sẽ phải đối mặt với điều gì, cho nên y vô cùng không muốn rời khỏi nơi đây.
Cố Thanh Bùi nhàn nhạt cười nhìn y, thần sắc như thường, ít nhiều khiến Nguyên Dương an tâm một chút.
Sau khi Nguyên Dương vội vã rời đi, Cố Thanh Bùi mặc quần áo, đi đến phòng bếp nhìn nhìn món cua hắn đã làm được một nửa.
Vẫn là làm cho xong đi, nếu không thì lãng phí hết. Tuy rằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cham-phong-doi-quyet/1851400/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.