Chương trước
Chương sau
Mùng ba Cố Thanh Bùi trở lại Bắc Kinh, Nguyên Dương đích thân ra sân bay đón hắn.
Dù cho Nguyên Dương có che đậy như thế nào, Cố Thanh Bùi cũng nhìn ra sự bất thường của y. Vừa lên xe, Cố Thanh Bùi liền hỏi: "Cậu làm sao vậy? Nhìn không có tinh thần gì cả, không ngủ đủ giấc à?"
"Ừ, mấy ngày nay xã giao nhiều."
"Năm mới mà, khó tránh được. Nhưng tôi thấy cậu không giống như là bị mệt, rốt cuộc là làm sao? Gặp phải vấn đề nan giải gì à? Nói với tôi đi."
Nguyên Dương lắc lắc đầu, "Không có gì, chính là mệt thôi, là tâm mệt." Vấn đề nan giải của y, không có cách nào mở miệng cùng Cố Thanh Bùi.
Cố Thanh Bùi trêu trọc nói: "Ai da, lại còn tâm mệt nữa, lớn thêm một tuổi rồi đó nha. Tôi biết  tính cách cậu không thích mấy thứ xã giao này, bất quá đó đều là những thứ cậu tránh không được. Đừng buồn nữa, chúng ta sớm sẽ bay ra đảo, không ai có thể làm phiền cậu nữa." Cố Thanh Bùi cởi áo khoác, thả lỏng duỗi tay một chút, "Cuối cùng có thể thoải mái chơi bời mấy ngày rồi."
Đồng thời với chút kỳ vọng của Cố Thanh Bùi, Nguyên Dương ngược lại đang cân nhắc nên lấy lý do gì mới có thể hủy bỏ lần nghỉ phép này.
Qua mấy ngày, người bên Lý Văn Diệu bất cứ lúc nào cũng có thể có tin tức, lúc này y không thể đi, chỉ cần có được động tĩnh của Lưu Cường, y phải đuổi tới trước tiên, giải quyết gã khốn kia.
Cố Thanh Bùi nói: "Mẹ tôi đưa cho không ít đồ ăn ngon mang về, chúng ta có thể mang theo một ít đi nghỉ phép."
"Ừm, được."
"Đúng rồi, thư ký của Vương Tấn có gửi lại mail hay không, nếu có thể tối nay gặp mặt một lần cùng Vương Tấn là tốt nhất, bằng không chúng ta đi hết một tuần, tôi sợ chậm trễ mất."
"Ừm...... Tôi chưa có tra, để nói sau."
"Quay về lập tức kiểm tra." Cố Thanh Bùi nhìn Nguyên Dương, nhíu mày nói: "Nguyên Dương, cậu chính là tương đối không có tinh thần, so với cậu lúc bình thường một chút cũng không giống. Chắc chắn là đã phát sinh chuyện gì rồi, cậu nếu thật sự bị chuyện xã giao làm phiền chán, điều thứ nhất khi thấy tôi hẳn là sẽ chửi má nó. Cậu không muốn nói, tôi cũng không muốn ép cậu, bất quá nếu là chuyện công tác, tự cậu hãy cân nhắc kỹ càng, cậu không nói cho tôi biết cũng được, nhưng cậu phải bảo đảm bản thân có thể giải quyết được tốt."
Nguyên Dương bực dọc cào tóc, "Tự tôi sẽ giải quyết được."
Cố Thanh Bùi gật gật đầu, "Được, tự cậu giải quyết đi."
Không khí trong xe nhanh chóng hạ nhiệt, hai người cũng không biết nên tiếp tục nói cái gì, trong lòng phiền muộn, nhưng lại vô pháp nói ra.
Sau khi về đến nhà, Nguyên Dương xách hành lý của Cố Thanh Bùi, đi theo phía sau hắn lên lầu. Cố Thanh Bùi không muốn vừa sang năm mới lại khiến mình ngột ngạt, liền chủ động nói: "Vẫn chưa ăn cơm có phải không? Tôi làm cho cậu mấy món ăn quê nhà tôi nhé, tôi lần này trở về mới học được đó."
Thân thể Nguyên Dương khẽ run, cúi đầu nói: "Được."
Cố Thanh Bùi vỗ vỗ mặt y, "Vui vẻ chút coi."
Nguyên Dương nghiêng mặt, cúi đầu thoáng hôn hắn. Nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước, nhưng lại đặc biệt ôn tồn.
Cố Thanh Bùi cười cười, ám muội nói: "Chúng ta vào nhà cùng nhau sưởi ấm nha."
Cửa thang máy mở.
Cửa nhà Cố Thanh Bùi nằm ngay chếch đối diện thang máy, hai người vừa ra khỏi thang máy, liền nhìn thấy Nguyên Lập Giang đang chờ sẵn tại cửa nhà Cố Thanh Bùi.
Sắc mặt Nguyên Dương xanh mét, huyết sắc trên mặt Cố Thanh Bùi lại càng trôi sạch sẽ, tay hắn cũng phát run.
Nguyên Lập Giang bình tĩnh liếc mắt nhìn bọn họ một cái, nâng tay nhìn nhìn đồng hồ, "Máy bay trễ một chút, tôi dự tính hai người hẳn phải về nhà nửa tiếng trước rồi."
"Ba,......" Nguyên Dương trợn mắt muốn nứt, trừng trừng khóa thẳng vào cha mình, trong mắt y rõ ràng truyền đến lời cảnh cáo ác liệt.
Nguyên Lập Giang khoát tay, tựa hồ là đang nói với y, bản thân chưa quên đã đáp ứng y cái gì, ông nhìn về phía Cố Thanh Bùi, "Cố tổng, chúng ta nói chuyện được chứ?"
Cố Thanh Bùi nuốt khan, hắn chỉ cảm thấy sống lưng phát lạnh.
Hắn nằm mơ cũng không nghĩ đến, bắt đầu năm mới, vừa về đến Bắc Kinh, chờ đợi hắn chính là việc mối quan hệ giữa hắn cùng Nguyên Dương bị vạch trần.

Nhìn bộ dáng của Nguyên Dương, chỉ e y đã sớm biết, khó trách y hôm nay lại khác thường như vậy.
Hết thảy đều có lời giải thích hợp lý, chính là, quan hệ của bọn họ đến tột cùng sao lại bị Nguyên Lập Giang biết được!
Cố Thanh Bùi kỳ thật vẫn luôn lo lắng chuyện này phát sinh, nhưng mọi người đều mang tâm lý may mắn, không có phát sinh thực tế, liền nhịn không được muốn trốn tránh hậu quả. Hắn căn bản chưa có chuẩn bị tốt, hiện tại nghênh đón sự chỉ trích của Nguyên Lập Giang, hắn quả thực nghĩ muốn nhấc chân bỏ chạy.
Hắn không chỉ là sợ hãi, mà còn xấu hổ.
Hắn sống chung cùng con trai ông chủ mình, bọn họ còn hơn kém nhau mười một tuổi! Đời này có hai người hắn không có mặt mũi nào đối diện, một là vợ trước Triệu Viện của hắn, còn một người nữa chính là Nguyên Lập Giang vốn xem trọng hắn có thừa.
Cố Thanh Bùi cho đến tận thời khắc này, mới cảm nhận được "không còn mặt mũi nào" là tư vị gì.
Hắn xiết chặt nắm tay, cưỡng bách bản thân trấn định, cũng run giọng nói: "Nguyên đổng, mời vào trong."
Nguyên Dương bước đến chặn trước mặt Nguyên Lập Giang, "Ba, ba không nên ở đây."
Nguyên Lập Giang lạnh lùng nói: "Mày lại càng không nên ở nơi này!"
"Ba, ba đã đáp ứng tôi......"
Nguyên Lập Giang quăng một bạt tai, "Câm miệng."
Nguyên Dương xiết chặt nắm tay, chậm rãi cúi đầu.
Cố Thanh Bùi mở cửa ra, làm tư thế mời, "Nguyên đổng, mời vào."
Nguyên Lập Giang nhìn hắn một cái, ánh mắt gượng gạo cùng quỷ dị.
Cố Thanh Bùi không dám nhìn ông, theo đuôi Nguyên Lập Giang vào phòng, Nguyên Dương cứng đờ bất động nửa ngày, cũng theo vào nhà.
Nguyên Lập Giang nhìn quét một vòng trong phòng, tưởng tượng đến nơi đây là chốn con trai mình cùng Cố Thanh Bùi chung sống, toàn thân ông liền không được tự nhiên, thật muốn giũ tay áo bỏ đi.
Cố Thanh Bùi hít vào một hơi thật sâu, "Nguyên đổng, chúng ta vào thư phòng nói đi."
Nguyên Lập Giang lạnh lùng nhìn hắn, đi theo hắn về phía thư phòng đi.
Nguyên Dương vừa tiến một bước, Cố Thanh Bùi cùng Nguyên Lập Giang liền đồng thời quay đầu, dùng ánh mắt nói y đừng tiến vào.
Hai tay Nguyên Dương nắm chặt, móng tay cơ hồ muốn cắm vào trong thịt.
"Nguyên đổng, mời ngồi." Sau khi Cố Thanh Bùi đóng cửa, liền nhường ghế chủ tọa cho Nguyên Lập Giang.
"Không cần, tôi nói mấy câu rồi sẽ đi." Nguyên Lập Giang lạnh như băng nhìn hắn, "Cố tổng, chuyện hai người các cậu, Nguyên Dương đã cho tôi một lời giải thích, giờ tôi muốn nghe chính cậu nói xem sao."
Cố Thanh Bùi khẽ thở dài, hắn luôn luôn xảo thiệt như hoàng, lúc này lại không biết nên mở miệng như thế nào, hắn là tuyệt đối không thể đem chuyện bị Nguyên Dương hạ dược nói ra, để bản thân càng thêm nhục nhã. Song hắn cũng tìm không ra bất cứ lý do nào khác, đầu óc hắn vang lên ong ong, hắn cơ hồ không có dũng khí nhìn ánh mắt của Nguyên Lập Giang, buộc lòng phải nói: "Nguyên đổng, tôi không biết phải giải thích như thế nào. "
"Đã ở chung bao lâu rồi?"
"Đại khái, ba tháng."
"Cậu ở ngay dưới mắt tôi, sống chung với con tôi tận ba tháng sao?" Bàn tay Nguyên Lập Giang xiết thành nắm ở sau lưng, ánh mắt nhìn Cố Thanh Bùi, có một tia ngoan độc.
Cố Thanh Bùi cảm thấy đầu nặng ngàn cân, không thể nâng lên nổi, hắn run giọng nói: "Nguyên đổng, tôi tuyệt đối không dám bất kính với ngài."
"Không dám bất kính?" Nguyên Lập Giang cười lạnh một tiếng, "Chuyện hai người làm, so với cho tôi một cái tát ngay trước mặt mọi người còn khiến tôi nhục nhã hơn, cậu còn dám cùng tôi nói chuyện kính trọng với bất kính ư."
Cố Thanh Bùi sượng sùng đến mức muốn biến mất ngay tại chỗ.
Nguyên Lập Giang đột nhiên thở dài, "Cố Thanh Bùi, Nguyên Lập Giang tôi gửi gắm kỳ vọng rất lớn vào cậu, đem cả công ty cùng con trai giao hết cho cậu, hy vọng cậu dẫn dắt bọn họ theo con đường đúng đắn. Công ty, cậu quản rất tốt, nhưng con trai tôi, cậu sao có thể phát sinh ra chuyện như vậy với nó? Nguyên Dương tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện, cậu chẳng lẽ cũng không hiểu chuyện sao? Một người thông minh như cậu, như thế nào lại có thể làm ra chuyện thế này chứ?"
Cố Thanh Bùi khàn khàn nói: "Nguyên đổng, thực xin lỗi."
"Cậu là người hiểu biết, tôi cũng không muốn nói nhiều. Cậu ở công ty công tác chín tháng, tôi sẽ thanh toán tiền lương một năm cho cậu, năm sau cậu hãy tiến hành từ chức đi."
Cố Thanh Bùi không nói được một lời.
"Sao lại không hé răng thế? Hay là không phục?"  Hàn khí trong mắt Nguyên Lập Giang tỏa tứ phía, thấp giọng nói: "Cố tổng, bất kể ai trong hai người gánh vác trách nhiệm, chuyện này đều phải lập tức giải quyết. Tôi trước giờ vẫn luôn yêu thích cậu, nhưng cậu không chỉ làm cho tôi hổ thẹn, mà còn làm tổn thương lòng tôi, tôi đối với cậu đã muốn tận tình tận nghĩa, còn để tôi nói thêm nữa sao?"
Cố Thanh Bùi ngẩng đầu lên, lấy ý chí cực đại nhẹ nhàng mở miệng, "Tôi đã hiểu."
Nguyên Lập Giang trầm mặc nửa giây, "Nguyên Dương dường như rất thích cậu, cậu tính toán xử lý thế nào đây?"
Thân thể Cố Thanh Bùi run lên, như nghẹn lại ở yết hầu.
"Xử lý như thế nào?" Giọng nói của Nguyên Lập Giang kiên cường hữu lực, tạo cho người khác áp lực cường đại, ông nhìn Cố Thanh Bùi, ánh mắt cơ hồ có thể xuyên thủng người.
Xử lý thế nào ư? Cố Thanh Bùi cũng muốn ai đó có thể cho hắn một đáp án.
Hắn cũng muốn biết, chuyện của hắn cùng Nguyên Dương, nên xử lý như thế nào.
Nghĩ đến chuyện của bọn họ bị Nguyên Lập Giang biết được, mà Nguyên Lập Giang tuyệt đối sẽ không tán thành để con trai mình ở chung với một người đàn ông lớn hơn y những mười một tuổi, hắn liền cảm thấy đặc biệt lo lắng. Mức độ khủng hoảng như vậy, trong kí ức của hắn là vô cùng hiếm có.
Nếu chia tay Nguyên Dương làm cho hắn khó chịu như thế, vậy hắn đến tột cùng nên xử lý như thế nào đây?
Nguyên Lập Giang đang gắt gao dõi theo hắn, bức bách hắn đưa ra một đáp án.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.