Thời điểm Cố Thanh Bùi nhìn thấy cuộc gọi đến hiển thị tên Nguyên Dương, không quá muốn tiếp nhận.
Cũng không có nguyên nhân gì đặc biệt, chính là không quá muốn nghe thấy giọng nói của Nguyên Dương. Loại khẩu khí bốc đồng, bá đạo, đùa giỡn lưu manh này, có đôi khi hắn cảm thấy thực mới mẻ, cũng coi như một loại tình thú, song cũng có thời điểm, làm cho hắn chán ghét.
Trong khoảng thời gian chần chừ, cuộc điện thứ nhất liền trôi qua, rất nhanh, điện thoại lại vang lên. Hắn biết nếu mình không tiếp, với tính cách của Nguyên Dương, sẽ liên tục gọi tiếp. Hắn lại không tiện tắt mắy, ai biết sẽ bỏ qua cuộc gọi trọng yếu gì đây.
Thở dài, hắn tiếp điện thoại.
Lần đầu tiên hắn nghe thấy Nguyên Dương dùng ngữ điệu kích động như vậy để nói chuyện, "Alo, Cố Thanh Bùi."
"Ừ, gì thế?"
"Ông, ông đang ở nhà à?" Nguyên Dương chỉ cảm thấy miệng khô lưỡi khô, y hiện tại rối tinh rối mù*, nếu hiện giờ Bành Phóng đứng ngay trước mặt y, y tuyệt đối sẽ đánh chết thằng ranh kia không thương lượng!
* 一个头两个大 ( nhất cá đầu lưỡng cá đại): thường dùng để chỉ trạng thái đau đầu nhức óc khi sự việc quá mức phiền phức, không có cách nào giải quyết.
Cố Thanh Bùi nhíu nhíu mày, "Cậu nôn nóng gì vậy? Bên đó không có xảy ra việc gì đấy chứ, mấy người Vương Tấn có ổn không?"
Nguyên Dương vừa sốt ruột vừa tức giận, "Nói đến hắn để làm cái gì, hắn thật sự ổn lắm rồi."
"Vậy cậu nôn nóng như vậy để làm gì?"
"Ông, ông hôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cham-phong-doi-quyet/1851381/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.