"Cậu đưa tôi đến cái chỗ thế này để dùng bữa sao?" Cố Thanh Bùi đi theo Nguyên Dương vào một sạp nướng vỉa hè*, đờ đẫn nhìn ông chủ tay trần mặt bóng nhẫy đang quạt lò nướng xiên thịt dê.
*Nguyên văn 大排档 (sidewalk snack booth): Các sạp hàng nhỏ bán đồ ăn vặt trên đường phố.
"Đừng có mà kén chọn, đàn ông đàn ang gì mà cứ để ý từng ly từng tý, ở chỗ này ăn một lần cũng không độc chết ông được đâu."
Cố Thanh Bùi bất đắc dĩ nhìn y một cái,"Chúng ta ra ngoài dùng cơm đều do công ty thanh toán, cậu không có tiền cũng không sao, tôi ứng trước cho."
Nguyên Dương nhe răng nói: "Lải nhải vừa thôi, nơi càng nhiều người thì càng tốt, có thể làm cho đối phương buông lỏng cảnh giác, thế nên ăn ngay tại đây đi."
Cố Thanh Bùi do dự một chút, vẫn là theo Nguyên Dương ngồi xuống.
Hắn quả thật đã rất nhiều năm không có ăn qua mấy thứ tại sạp hàng vỉa hè đơn sơ thế này, sau khi có nền tảng kinh tế, mọi người đều tự giác theo đuổi cuộc sống chất lượng hơn. Bất quá, vừa hạ mông ngồi xuống chiếc ghế nhựa nhỏ kia, Cố Thanh Bùi giật mình, cảm giác thời thanh niên khi tăng ca làm thêm đến tận đêm khuya, ở bên đường tạm bợ ăn chút cơm tối chợt ùa về.
Hắn cười cười, cởi áo khoác ra, "Được, tôi hôm nay sẽ cùng với cậu làm một bữa, ông chủ, cho nửa tá bia."
"Có ngay."
Lon bia vẫn còn tỏa băng khí được đặt xuống bàn, nhất thời khiến người ta cảm thấy được trời đông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cham-phong-doi-quyet/1851371/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.