Chờ trái chờ phải, chờ đến mười hai giờ rưỡi, Nguyên Dương vẫn như cũ chưa tới.
Cố Thanh Bùi cảm giác có chút kỳ quái. Nguyên Dương vốn tính tình hung hãn chịu không nổi một chút kích thích, giờ lại không đến giết người, thật đúng là rất ngoài ý muốn.
Không đến càng tốt, hắn có thể yên tâm ngủ một giấc.
Vì thế Cố Thanh Bùi phì cười, nhớ lại một chút biểu tình quẫn bách hôm nay của Nguyên Dương, leo lên giường đi ngủ.
Ngủ thẳng đến nửa đêm, chuông cửa nhà hắn đột nhiên vang lên.
Cố Thanh Bùi giật mình tỉnh giấc, hắn nhìn thoáng qua đồng hồ báo thức, mắng to một câu.
Hơn ba giờ sáng, lúc này ai sẽ đến chứ, không cần nghĩ cũng biết được.
Đồ mất nết này có phải cố ý chọn lúc nửa đêm để đến phá rối mộng đẹp của người ta hay không vậy.
Cố Thanh Bùi nhảy xuống giường. Tiếng chuông dồn dập kia hiển nhiên là Nguyên Dương cố tình quấy rầy hắn, buộc hắn phải dùng tốc độ nhanh nhất ra mở cửa.
Cửa vừa mở ra, hắn ngây người.
Người ngoài cửa quả nhiên là Nguyên Dương, nhưng bên chân Nguyên Dương còn dựng một chiếc va ly.
Cố Thanh Bùi giật mình nói: "Thứ sáu mới đi công tác mà."
Nguyên Dương lộ ra một nụ cười tà, "Tôi biết."
"Vậy cậu mang theo va ly chi vậy."
"Tôi không có tiền ăn cơm, từ hôm nay trở đi, tôi muốn tới ăn chực nhà Cố tổng." Y chẳng buồn phân trần xách theo va ly vào phòng.
Cố Thanh Bùi lắc lắc đầu óc vẫn đang mơ mơ màng màng buồn ngủ, "Cậu muốn...... Cậu muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cham-phong-doi-quyet/1851369/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.