Nguyên Dương xoa nắn hông cho hắn nửa ngày, thủ pháp phi thường khoa học, thắt lưng vốn vừa mỏi vừa nhức, xoa bóp trong chốc lát cư nhiên giảm bớt không ít. Hắn nghĩ rằng Nguyên Dương trước kia hẳn từng được huấn luyện qua, đại khái ở trong quân ngũ bị thương là chuyện thường, ai nấy đều phải tự chăm sóc bản thân.
Hai người không hề nói chuyện, trong phòng tối như mực, giữa bọn họ hiếm khi có được thời khắc yên tĩnh hòa bình như vậy, chẳng ai muốn lên tiếng phá hỏng.
Xoa bóp hơn mười phút, Nguyên Dương mới dừng tay, dán vào hắn tính toán ngủ.
Nguyên Dương ngủ một chút thanh âm cũng không có, nếu không phải thân thể sau lưng phát nhiệt, cánh tay khoác trên eo hắn thật nặng, Cố Thanh Bùi cơ hồ không hề cảm giác được sự tồn tại của một người. Đồng thời, cũng làm cho hắn xem nhẹ việc cùng một người con trai trưởng thành ôm nhau cùng ngủ là chuyện bất thường đến cỡ nào. Hắn cái gì cũng đều không nghĩ, rất nhanh liền tiến vào giấc ngủ.
Cố Thanh Bùi là bị tiếng chuông di động của mình đánh thức.
Hắn giật mình bò dậy khỏi giường, tiếp điện thoại, "Alo? Ai, Ngô tổng, ha ha, phải, gần đây có điểm bận rộn nên hơi mệt, nghỉ trưa một chút thôi. Không có việc gì không có việc gì, nhất định đi, ngài không gọi điện thoại thì tôi cũng dậy mà. OK, ba giờ rưỡi gặp mặt."
Cố Thanh Bùi cúp điện thoại, vừa nhìn màn hình di động, cư nhiên đã muốn hai giờ rưỡi. Hắn ngủ trưa cho tới bây giờ đều là giấc nông,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cham-phong-doi-quyet/1851367/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.