Cố Thanh Bùi có chút ngoài ý muốn, bởi vì Nguyên Dương đối với chuyện này giống như thật sự rất để tâm, chỉ riêng gọi điện đã gọi liền hơn bốn mươi phút.
Có nhiều thêm một phần hy vọng lúc nào cũng tốt, lại nói nếu Nguyên Dương thật sự có thể trưởng thành thêm một chút, nói không chừng Nguyên Lập Giang có thể sẽ sớm dắt thằng nhóc này đi.
Cố Thanh Bùi còn có chuyện khác cần xử lý, mới nãy vừa tiếp một cuộc điện thoại, Triệu Viện hẹn hắn ra ngoài. Đợi Nguyên Dương nói chuyện điện thoại xong quay về, Cố Thanh Bùi đã muốn thay đổi thân thường phục vàng nhạt trang nhã đẹp đẽ, tính toán xuất môn.
"Ông đi đâu đấy?" Nguyên Dương hỏi.
"Gặp một người."
Nguyên Dương nhíu mày nói: "Quần áo của tôi không mặc được nữa, tôi sao ra ngoài được đây?"
"Không cần cậu đưa đi." Cố Thanh Bùi nói: "Cứ ở lại đây đi, khi nào về tôi sẽ mang quần áo tới cho cậu."
Nguyên Dương ngăn hắn lại,"Ông muốn đi gặp ai?" Cố Thanh Bùi phi thường chú trọng lễ nghi thương vụ, chỉ cần là gặp người có liên quan đến công việc, chắc chắn sẽ mặc tây trang giày da. Từ lúc y quen biết Cố Thanh Bùi cho đến bây giờ, tổng cộng cũng chưa thấy qua mấy lần hắn mặc thường phục, hơn nữa Cố Thanh Bùi ngay cả tóc cũng không dùng keo xịt cố định, chính là để tùy ý buông rủ, toàn thân nhìn qua trẻ thêm vài tuổi, tựa như muốn đi...... Muốn đi hẹn hò vậy.
Lại còn không để y theo nữa......
Nguyên Dương có điểm nổi nóng, "Tôi muốn đi."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cham-phong-doi-quyet/1851360/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.