Thẳng đến thời gian bữa trưa, Cố Thanh Bùi suốt sáng cũng chưa nhìn thấy bóng dáng Nguyên Dương, không biết là chạy đến góc nào hút thuốc, hay là lại sinh hờn dỗi mà bỏ đi.
Mắt không thấy tâm không phiền, hơn nữa hắn lại có lý do khấu trừ tiền lương của Nguyên Dương. Phỏng chừng ba nghìn đồng tiền lương này, tới cuối tháng một xu cũng không dư thừa, nếu khi đó Nguyên Dương còn sống được thực phóng khoáng, hắn sẽ hỏi thử y xem là ăn của ai ở chỗ ai. Nếu như sống không tốt, thì chính là hợp ý hắn.
Trước kia thời điểm hắn ở xí nghiệp nhà nước, quản người chính là dựa vào đủ loại quy định cứng nhắc áp chế. Không phục? Trừ lương. Không tuân thủ quy củ? Trừ lương. Coi thường quy định? Trừ lương. Không chỉ là khấu trừ lương tháng, khảo sát hiệu quả năng suất lao động kém, tiền thưởng vĩnh viễn có ít nhất, thăng chức tăng lương vĩnh viễn không có phần. Cứ trị người như vậy, hai ba lượt có thể sẽ nề nếp. Không nề nếp, thì hoặc là từ chức, hoặc là mãi đứng một góc chịu thất bại. tóm lại, vô luận như thế nào, mục đích chuẩn hóa quản lý công ty của hắn đều có thể đạt tới. Chính là cái chiêu trừ tiền lương này lúc trước đối với Nguyên Dương hiển nhiên sử dụng không được tốt lắm, cho nên thế nào cũng phải khiến y cảm thấy tiền lương là hữu dụng mới được.
Tuy hy vọng thành công của chiêu thức ấy không lớn, nhưng chí ít làm ra chút ảnh hưởng với Nguyên Dương. Nguyên Dương là người cực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cham-phong-doi-quyet/125764/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.