Vừa kể, vừa nhớ lại hình ảnh hai đứa trẻ mập mạp đáng yêu này, khiến lời nói của lão cũng chập chùng xúc động.
“ Sau đó thì sao?.”. Thấy câu chuyện đang ở đoạn hấp dẫn nên tên cận vệ lập tức hỏi.
“ Còn sao nửa, điều này khiến hai bên gia đình cực kỳ đau đầu. Nên họ quyết định hôn phối lại, để Phan Việt và An Hạ làm thanh mai trúc mã.”. Lão ảm đạm nói.
Tụi hắn nghe xong thì cau mày, trong đám cận vệ này có ai mà không đi theo lão Minh dưới năm năm, có người làm cũng gần mười năm rồi, trong giới thượng lưu bọn hắn hiểu biết vài chuyện cũng rất nhiều. Nhưng chưa bao giờ nghe qua tên An Hạ.
“ Anh Minh,em chưa bao giờ nghe đến cái tên An Hạ.”
“ Đúng vậy, em cũng chưa có nghe qua.”. Một tên cận vệ vội vàng gật đầu với đồng nghiệp của mình.
“ Không phải nhà họ Trần chỉ có mình cô Mạn Xuân thôi sao?”
Lão nghe mấy người thay nhau hỏi, liền xoay qua gật gù trả lời:
“ Đúng vậy, bây giờ chỉ có một, nhưng trước đó lại là hai.”
Câu trả lời này càng làm cho mấy tên cận vệ nghi hoặc, không chịu được đành lên tiếng hỏi:
“ Vậy bây giờ cái cô An Hạ này đi đâu rồi?”
Lão Minh lại thở dài một tiếng, ngắn gọn đáp:
“ Mất tích 20 năm về trước..”.
“ Cái gì!!!”. Cả đám nghe xong liền rùng mình, câu chuyện có quá nhiều hàm xúc không thể diễn tả được.
Một cô bé dễ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cham-nhe-vao-moi-em/2629373/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.