Đến sân bay Madrid Barajas Airport, Tiểu Đào được đại sứ quán bảo lãnh cho phép tiến vào Tây Ban Nha trong vòng ba ngày mà không cần đến visa, sau đó cùng mọi người di chuyển về hướng bắc cách trung tâm thành phố khoảng 14km. Tại đây, thời tiết đang vào đông nên khá lạnh, tuyết phủ kín trắng xóa mọi nẻo đường. Người dân họ quá am hiểu về thời tiết nên hạn chế ra đường, phương tiện đi lại cũng khá thưa thớt, thỉnh thoảng chỉ có một vài xe chạy ngang qua rồi mất hút không thấy bóng dáng, bỏ lại sau lưng là những con đường rộng lớn vắng vẻ đang dần dần trở nên ảm đạm. Chỉ còn lại từng đợt gió tuyết vẫn tiếp tục làm nhiệm vụ của mình. Nó bay phấp phới trên không trung, rồi nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất, tạo ra thứ âm thanh sống động bao trùm không gian của sự băng giá.
Phan Việt chăm sóc Tiểu Đào khá kỹ, anh cho người đem những thứ cần thiết như áo khoác, găng tay, khăn choàng.. để giữ ấm cơ thể cho cô. Ngồi trong xe, Tiểu Đào nhìn ra cảnh vật bên ngoài , từng khung cảnh xa lạ lần lượt lướt qua như một bức tranh đơn sơ khiến cô trầm ngâm im lặng. Cô dựa vào cửa kính, bất giác nhớ về hình ảnh của Gia Lâm và nụ hôn đầu đời của mình. Tiểu Đào không hiểu tại sao mình lại nhớ về anh ta, chỉ là lúc ấy khi Gia Lâm hôn lên đôi môi cô, nó cũng cho cô cảm giác run run như bây giờ, vừa lạnh lẽo lại vừa có chút ấm áp. Hai mắt cô nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cham-nhe-vao-moi-em/2629352/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.