Trong quầy bar, Văn Trường mệt mõi dựa lưng vào ghế nệm, sắc mặt tái nhợt, ngưỡng mặt lên nhìn chăm chăm vào chất nước màu vàng đang tan dần trong đá qua lớp thủy tinh trong suốt của chiếc ly, bên tai vang lên những giai điệu du dương khiến người ta say mê muốn lạc trần mọi thứ.
Khóe miệng Văn Trường hờ hững một nụ cười như điên dại, nụ cười thê lương, đau đớn và phóng đãng. Văn Trường, anh đây làm sao có thể muốn quên là quên hết được những hồi ức đẹp của ba người, cùng với đó cái thứ tình cảm bị tổn thương luôn hằn sâu trong tâm trí. Giá như không có biến cố đó xảy ra, giá như giữa anh và Gia Lâm không cùng yêu một người thì bây giờ mọi thứ vẫn tốt đẹp. Nhưng trên đời làm gì có “ Giá như”, tay anh lắc mạnh ly rượu trước mặt, những viên đá chưa tan hết đập vào thành ly, tạo nên một cơn sóng màu vàng tung tóe ra ngoài. Anh nằm như thiếp đi, đôi mắt lim dim nhớ về cô bé hay đùa cứ thích chọc giận anh, môi mấp máy tên một người:
“ Mạn Xuân, đợi anh quay lại”.
Một lát sau, bỗng dưng có một bàn tay nhỏ nhắn đang cầm chiếc khăn nhẹ nhàng lau khuôn mặt anh. Bầu ngực nõn nà đong đưa theo từng cử chỉ, chà sát vào bờ vai anh. Cái nốt màu đỏ ở ngực cũng nhấp nhô lên xuống như muốn lộ ra ngoài.
Mỹ Hân lả lơi, mỉm cười khuyên bảo:
“ Văn Trường, anh say rồi, đừng uống nữa !”.
“ Tôi không có say, tôi còn muốn uống nữa.”
Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cham-nhe-vao-moi-em/112286/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.