Minh Hoàng quen thân với Gia Lâm nên biết rất rõ, anh ta là người nguyên tắc và khó tính. Bất cứ một kế hoạch hoặc một việc làm nào, đều phải có báo cáo chi tiết cụ thể, và thông tin hoàn chỉnh. Không có lí do gì, mà anh ta chưa xem thông tin cá nhân của của người giúp việc mới, đã đồng ý rất mau lẹ. Tất cả chỉ thay đổi trong một ngày, thật sự ngoài sức tưởng tượng. Nghe qua điện thoại, cũng đoán được tâm trạng anh ta phấn khích thế nào khi gặp lại Mạn Xuân.
Lâu lắm rồi từ khi cô ta đi, Gia Lâm mới thực sự vui đến như vậy. Nhớ đến cái ngày anh ta gục ngã trên bàn rượu mấy tháng liền, thời điểm đó anh thực sự rất lo lắng cho sếp mình. Chã ai có thể ngăn cản được anh ta, cũng chã ai dám nói tiếng nào. Những giọt nước mắt và tâm sự của Gia Lâm, đến bây giờ vẫn còn là sự khắc khoải chưa bao giờ quên đối với anh.
Minh Hoàng và Gia Lâm trên danh nghĩa là ông chủ và nhân viên, nhưng thực ra trong thâm tâm, anh luôn coi Gia Lâm là một người thân, một người anh đúng nghĩa. Ngày trước, anh sắp tốt nghiệp thì mẹ anh mắc bệnh, chi phí điều trị quá lớn. Gia đình anh rất nghèo, cơm ba bửa còn tính toán chi li, huống hồ đây lại là số tiền lớn khủng khiếp. Trong lúc bế tắc tuyệt vọng, đi khắp nơi tìm nguồn tài trợ, thì gặp được Gia Lâm. Anh ta trả toàn bộ chi phí cho một người hoàn toàn xa lạ mà không hề tính toán.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cham-nhe-vao-moi-em/112279/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.