Trần Hạ mãi mãi không bao giờ quên cái ngày anh gặp mặt “người bạn thân” cùng nhau mặt đối mặt, rõ ràng từng lời.
-Rút cuộc mày đã làm gì Mẫn Mẫn thằng chó?
-Cách mở đầu chẳng thú vị tẹo nào.
Ngô Khanh ghét bị xúc phạm là thế, vậy mà bị chính “người bạn thân” củamình chửi là thằng chó lại không mảy may để tâm, điệu bộ dửng dưng hếtmức. Trần Hạ nén giận song ánh nhìn vẫn trừng trừng làm Ngô Khanh cũngchẳng còn hứng thú đưa đẩy.
-Theo mày thì làm gì? Mày muốn biết quá trình nào đây? Cần chi tiết nhất có thể phải không?
Giới hạn chỉ sau ba giây bị phá vỡ, Trần Hạ phát hỏa giơ nắm đấm hướng thẳng mặt tiền kẻ khốn nạn đối diện mà giáng xuống nhưng vốn dĩ đối phương là kẻ đào hoa giới giang hồ, thường xuyên phải dùng tới vũ lực, việc némột cú đấm quá là đơn giản. Đáp trả lại hắn vẫn thản nhiên cười cợt nhưkhông có gì.
-Không phải trước nay mày ghét nhất bạo lực sao? Nếu không muốn nhan sắc bị tổn hại thì biết điều một chút, mày nghĩ có thểđánh được tao à thằng bại trận?
Hắn nói rất đúng, lời nào cũng đúng hết.
-Với cả mày là đang cáu vì một con đàn bà chuẩn bị sẽ đá đi như mọi lần đó sao? Không lẽ mày với cô ta là thật lòng?
-Nếu tao nói là thật lòng thì mày định làm gì? – Sao mày lại hỏi cái câu ngu xuẩn đó chứ Hạ Hạ?
-Ôi, có thể làm gì được chứ. Điên thật, tao cứ tưởng là mày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cham-mat-so-khanh/2897078/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.