Giữa sức mạnh của một người con gái vốn yếu đuối lại đang tràn đầy tuyệt vọng và sợ hãi và sức mạnh của một gã chẳng khác gì mãnh thú đi săn mồi kết quả cho cuộc rượt đuổi là dễ dàng phán đoán. Chỉ chưa đầy một phút Dương Mẫn đã nằm gọn trong tay Ngô Khanh.
-Tôi đã nói là chúng ta sẽ nói chuyện sau không có nghĩa là để đến tận bây giờ mới nói!
Như rơi vào cùng cực của kinh hãi, Dương Mẫn kia không biết làm gì hơn ngoài sự la hét giãy giụa điên cuồng.
-Thả tôi ra, mau thả tôi ra, thả tôi ra... có ai không... cứu... cứu... thả tôi ra...
Ngô Khanh ôm chặt lấy Dương Mẫn từ đằng sau, ra sức trấn áp như càng được thể phát điên bởi sự bất hợp tác của cô. Anh tự nói với mình rằng nếu như là đang ở trong phòng anh tuyệt đối sẽ cho cô biết thế nào là tác hại của sự kháng cự, tuy nhiên ở nơi trống vắng lạnh lẽo thế này anh chẳng biết làm gì hơn là cố gắng cưỡng chế cô gái cứng đầu này bằng một hành động đơn giản hiện tại.
Nhưng Dương Mẫn dường như lại không biết sự nhẫn nhịn ít nhiều có được từ danh dự kia của Ngô Khanh là tốt cho mình, vẫn ngốc nghếch la hét không ngừng. Cũng theo quy luật tự nhiên, khi con mồi đã nằm trong miệng mãnh thú mà vẫn chưa chịu ngoan ngoãn chịu chết thì sẽ lại càng làm nó phải nếm trải đau đớn nhiều hơn cả cái chết. Và cứ theo cái quy luật thuần túy đó, Ngô Khanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cham-mat-so-khanh/2897055/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.