Sau khi cúp máy, Lý Dương Kiêu lại cầm điện thoại của Trì Minh Nghiêu lên tự gọi thêm lần nữa, nhưng vẫn không có ai bắt máy, y lo lắng lẩm bẩm: "Không phải là đổi số rồi chứ... " Hứa Vân Sơ nói: "Dư luận ồn ào như vậy, hẳn cậu ta nên chủ động liên lạc với em mới đúng chứ." "Có thể là cậu ấy không lướt Weibo... Lý Dương Kiêu trả lại điện thoại lại cho Trì Minh Nghiêu, cụp mắt trầm tư một lát rồi ngẩng đầu đề nghị với Hứa Vân Sơ: "Nếu không để em tự đăng một bài Weibo, không đề cập đến chuyện của em, chỉ thanh minh cho Giang Lãng, có được không? Chỉ cần làm rõ cậu ấy không dùng ma túy, vậy không phải tin đồn em dùng ma túy cũng cũng không đánh đã tan rồi sao?" "Không được, Weibo này ai đăng cũng được, chỉ không thể nào để đương sự là em đăng được." Hứa Vân Sơ lập tức phủ định đề nghị của y: "Bản thân em đã lẫn trong nước đục rồi, còn muốn trực tiếp gột sạch cho bạn của em, như vậy có sức thuyết phục không? Nhất là lúc đăng bài Weibo này, còn phải đính kèm một công hàm luật sư, đâu có nghệ sĩ nào tự đi làm việc này." Lý Dương Kiêu chưa từng gặp qua loại PR này nên nào ngờ lại có nhiều khúc khuỷu như vậy. Nếu hiện tại người liên quan đến chuyện này chỉ có mình y, vậy y quả thực cũng không muốn thanh minh, cứ để... Thanh giả tự thanh thôi, dù sao mẹ y cũng chịu tin tưởng y, Trì Minh Nghiêu chịu tin tưởng y, còn có một bộ phận fan thật lòng thật dạ thích y cũng chịu tin tưởng y, chẳng phải là đủ rồi sao? Làm một việc phải cố kỵ suy nghĩ của mọi người, thật sự quá mệt mỏi. Nhưng y muốn thanh minh giúp Giang Lãng. Sau này Giang Lãng nhất định có thể trở thành đạo diễn lớn, bọn họ còn muốn cùng quay bộ phim "Khúc Cuồng Tưởng Xa Lạ", cậu ấy không thể cứ gồng gánh những lời mắng chửi vô căn cứ như vậy được. Hứa Vân Sơ suy nghĩ một chút rồi nói: "Đưa số điện thoại cho tôi lưu đi đã, sau đó hai người hãy thử gọi lại. Trong lúc đó tôi cũng kêu người tiện thể tìm xem trên mạng có dấu vết liên lạc nào khác hay không, ví dụ như email hay gì đó, bình thường sẽ tìm được thôi, hơn nữa hòm thư sẽ không dễ đổi mất đâu. Lý Dương Kiêu quay đầu nhìn Trì Minh Nghiêu, gật đầu với hắn. ― Hứa Vân Sơ nhận lấy điện thoại di động của Trì Minh Nghiêu, vừa ghi lại số điện thoại vừa nói: "Nếu thật sự không liên lạc được, thì chỉ gửi công hàm luật sư thôi. Sau đó có pháp luật đảm bảo rồi, em chuyển tiếp lại Weibo thanh minh cho Giang Lãng, như vậy sẽ thuyết phục hơn tự em đăng một chút." Lý Dương Kiêu suy nghĩ một lát cũng gật đầu, lại hỏi: "Vậy công hàm luật sư không phải em tự đăng, ai sẽ đăng nó thay em ạ?" Hứa Vân Sơ ném bút lên bàn, thản nhiên ngẩng đầu nói: "Đương nhiên là Weibo chính thức của phòng làm việc chị đăng rồi." Trì Minh Nghiêu lúc này ung dung chen vào một câu: "Vội tuyên bố ký kết vậy à, lúc ấy là ai nói ở nước ngoài nghỉ phép không chịu trở về ấy nhỉ." "Lúc đó cậu chỉ nói bảo tôi về giúp tôi PR thôi. Cậu mà nói sớm là nhường lại Lý Dương Kiêu cho tôi, thì tôi cũng không cần đợi đến hôm nay mới về. Kể ra cậu chịu buông tay không để cậu ấy ký với Minh Thái, tôi còn cảm thấy quái lạ nữa là." Trì Minh Nghiêu cười cười, chỉ đáp một câu đơn giản: "Lương Tư Triết láo nháo như vậy mà chị còn kéo được anh ta ra, chút chuyện này đối với chị mà nói chả thấm vào đâu." Hứa Vân Sơ trả lời không chút lưu tình: "Cậu cũng hiểu rõ thể chất gây tranh cãi của bạn trai mình gớm nhỉ." Thấy Lý Dương Kiêu ở ngồi bên cạnh có phần xấu hổ, cô lại bổ sung một câu: "Không sao, gây tranh cãi không hẳn là chuyện xấu, ít nhất là tiết kiệm được tiền hotsearch rồi đó thôi?" Lý Dương Kiêu:"... " ― "Đúng rồi, trên tay tôi còn có một phần chứng cứ Trần Thụy rửa tiền thông qua đầu tư phim rác." Trì Minh Nghiêu bỗng nghiêm túc: "Mấy ngày trước đã nộp cho cấp trên xử lý, phỏng chừng là còn đang điều tra. Một khi chứng cứ được xác thực, nhà Trần Thụy nhất định sẽ giúp gã dìm chuyện này xuống. Cho nên tôi đang nghĩ phải tranh thủ đầu sóng ngọn gió này, công bố những tài liệu kia ra, mượn áp lực dư luận, đập tan khối u ác tính Hoà Thụy Media của cái giới này luôn." "???" Có là Hứa Vân Sơ trải qua bao sóng to gió lớn thì nhất thời cũng bị quả bom nặng nề mà Trì Minh Nghiêu ném ra dọa sợ. Cô trợn to hai mắt nghiêng người sang hỏi: "Á đù, làm thế nào cậu có được chứng cứ vậy? " Trì Minh Nghiêu dửng dưng nói: "Tôi đầu tư vào một bộ phim do công ty gã sản xuất. " "Mối quan hệ của hai người cứng ngắc như vậy rồi, gã chịu để cậu đầu tư vào phim của công ty gã hả?" "Thương nhân đều phải trục lợi cả. Chuỗi rạp chiếu của Minh Thái đồng ý cho gã tỷ lệ xuất chiếu cao như vậy, làm sao gã có thể nói không với đồng tiền được. Huống chi bộ phim kia gã còn mời hai sao lớn, dấu vết rửa tiền không rõ ràng mấy nên phỏng chừng không ngờ mục đích của tôi là muốn điều tra gã. Quan trọng nhất là, năm nay tổng thể nền công nghiệp điện ảnh không được khởi sắc cho lắm nên mấy bộ phim rác kia của Hòa Thụy đã không kiếm được còn thua lỗ. Gã đang rơi vào giai đoạn cần lượng đầu tư lớn để san sẻ bớt rủi ro." "Cũng phải." Hứa Vân Sơ gật gật đầu hỏi tiếp: "Có điều, Hòa Thụy lấy danh nghĩa công ty của mình rửa tiền, có phải là thiếu thận trọng quá rồi không?" "Đương nhiên gã cũng không ngu xuẩn đến thế." Trì Minh Nghiêu bình tĩnh nói: "Gã đăng ký mấy công ty giải trí nhỏ, chuyên dùng để rửa tiền, những công ty vỏ bọc này không xuất hiện ở cuối phim, nhưng trên hợp đồng góp vốn lại không dễ che giấu như vậy. Đào xuống theo ghi chép giao dịch của các công ty này, rất dễ tìm được chứng cớ." Nghe Trì Minh Nghiêu giải thích xong, Hứa Vân Sơ mới nói một câu từ tận lòng "Ồ, giỏi vãi, tôi cũng muốn vỗ tay cho cậu luôn nè." Lý Dương Kiêu lại nhớ tới câu nói buổi sáng của mình: "Tẩm ngẩm làm màu mà đấm chết voi", khóe miệng không kìm được khẽ cong lên. Có điều, không thể không thừa nhận, lúc Trì Minh Nghiêu phân tích vừa có lý vừa có căn cứ, thật sự là đẹp trai quá đi - kiểu làm màu này có thể chấm max điểm luôn được rồi. Trì Minh Nghiêu thấy Lý Dương Kiêu chăm chú nhìn hắn, cũng cười cười nói: "Sao thế, có phải tự dưng cảm thấy bạn trai em ngầu dã man không." Trước mặt Hứa Vân Sơ, Lý Dương Kiêu nào có thể không biết xấu hổ khoe ân ái, chỉ có thể tỏ ra bình tĩnh: "Thật ra lúc trước em đã đoán được một ít rồi." "Hả? Làm sao em lại đoán được?" "Có lần vô tình nhìn thấy tin nhắn bên Hòa Thụy gửi cho anh..." Nói đến chuyện này Lý Dương Kiêu có hơi chột dạ, tuy nói mình thật sự chỉ vô ý nhìn thấy tin nhắn kia, nhưng nói như vậy lại giống như y ở lén lút kiểm tra điện thoại của Trì Minh Nghiêu sau lưng hắn vậy. Trì Minh Nghiêu cũng chẳng đặt nặng chuyện này, chỉ hỏi: "Vậy mà em chẳng hỏi gì anh chuyện này cả?" Lý Dương Kiêu sờ sờ môi theo bản năng: "Ban đầu em định xác định quan hệ xong xuôi rồi mới hỏi, về sau cũng mơ hồ đoán được rồi..." Y nói ra thì đơn giản, nhưng lúc ấy đoán mò lại rối rắm thật lâu. Tình cảm Trì Minh Nghiêu dành cho y chân thật mà chắc chắn không còn gì phải nghi ngờ. Một diễn viên đương nhiên phải am hiểu nhìn mặt đoán ý, trước giờ Lý Dương Kiêu vẫn luôn nhạy cảm trong việc phân biệt tình cảm, huống chi chính y cũng đang đắm chìm vào tình yêu cuồng nhiệt này. Nếu Trì Minh Nghiêu đã chịu tốt bụng chắn rượu cho một Diệp Thiêm không hề quen biết, đương nhiên hắn sẽ không vì lợi ích thương mại mà dễ dàng nói chuyện hòa bình với Trần Thụy. Nghĩ như vậy, hắn lựa chọn đầu tư vào bộ phim mà Trần Thụy tham gia, rất có thể là vì mình... ― Mặc dù lúc trước đã đoán được chân tướng, nhưng hôm nay nghe được chính miệng Trì Minh Nghiêu xác nhận, khóe miệng Lý Dương Kiêu vẫn khó mà không nhếch lên. Bạn trai của y không những là nhóc trẻ trâu của riêng y, mà còn là anh hùng thuộc về một mình y. Hắn không những kéo y khỏi bể khổ, mà còn không mảy may do dự trao cho y sự tín nhiệm. Lại một lần nữa, y cảm thấy mình thật sự quá may mắn. ― Hứa Vân Sơ lựa chọn sẽ không để ý đến hai kẻ liếc mắt đưa tình, không biết đã đan tay vào nhau từ lúc nào ngồi đối diện. Dù sao chuyện của Lương Tư Triết và Tào Diệp đã khiến cô rất đau đầu lắm rồi. Cô nắm tay bên môi ho khan hai tiếng, kéo về đề tài chính: "Vậy chờ đăng công hàm luật sư xong rồi hẵng đăng phần tài liệu kia của cậu. Nếu tuyên bố thanh minh của Giang Lãng được tung ra, phỏng chừng bên Trần Thụy cũng sẽ phản kích. Đến lúc đó đăng thêm tài liệu này, không chỉ đúng lúc nhiệt độ cao nhất và chú ý lớn nhất, mà vừa hay cũng có thể nhân cơ hội này lật ngược thế cờ. Dù sao liên quan đến rửa tiền cũng là tội lớn như vậy, khơi dậy được sự phẫn nộ của công chúng thì bên Trần Thụy có nói gì cũng vô dụng." Trì Minh Nghiêu gật đầu nói: "Tôi thấy cũng được." ― Hứa Vân Sơ lại cầm lấy điện thoại của mình lên: "Đúng rồi, vừa nãy trước khi hai cậu đến, tôi đã tìm kiếm tên Lý Dương Kiêu trên Weibo thì nhìn thấy cái này." Cô nhanh chóng quệt vài cái trên màn hình, đưa điện thoại cho Lý Dương Kiêu: "Em nhìn xem, chắc là một em gái khóa sau nào đó của em đăng Weibo, viết khá tốt đó. Chị định dùng cái này làm bản lề, dẫn dắt dư luận một chút trước khi đăng công hàm luật sự, củng cố người hâm mộ." Lý Dương Kiêu nhận lấy điện thoại, đặt ở giữa mình và Trì Minh Nghiêu, hai người cùng nhìn chằm chằm vào màn hình. Bài viết này không ngắn, ngay mở đầu giọng điệu đã chứa đựng một loại kích động không thể che giấu: "Buổi trưa từ căng tin trở về xem bạn cùng phòng cày phim, tôi chồm lên nhòm thử không ngờ lại nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc! Diễn viên vào vai La Tử Minh kia không phải chính là Lý Dương Kiêu hotboy của trường cấp 3 chúng tôi năm đó sao a a a a? Kích động đến nỗi trưa tôi cũng không ngủ nổi, giữa trưa đi lùng sục hết thông tin liên quan đến đàn anh Dương Kiêu... Lần đầu tiên ở gần tin bát quái đến vậy, nên tôi cũng tung cho mọi người một ít tư liệu thời cấp 3 của đàn anh nhé. Tôi sẽ không nói bây giờ tay tôi đánh máy còn đang run run đâu?" ― Ánh mắt Lý Dương Kiêu vừa lướt đến câu cuối cùng của tin tiết lộ kia, trái tim cũng bị treo lên như một phản xạ có điều kiện. Trong đầu y một lần nữa nhanh chóng nhớ lại cuộc sống trung học của mình, chưa từng yêu đương cũng không hề đánh nhau, càng gần với một loại trạng thái tách rời, dường như không có tin tức gì đáng để tiết lộ cả. Y treo trái tim lên rồi nhìn xuống, lúc này mới phát hiện bài tiết lộ này giống với một bài viết xuất phát từ góc nhìn của người hâm mộ hơn. Kể lại chuyện năm đó hoa khôi lớp nào thầm thương trộm nhớ y, lúc tốt nghiệp có một nam sinh tỏ tình với y. Ngay cả chuyện năm đó Lý Dương Kiêu trốn học một tuần đến Bắc Kinh tham gia thi năng khiếu, qua giọng điệu của cô ấy cũng được gắn thêm bộ lọc của thiếu niên bạo dạn theo đuổi ước mơ. Cuối cùng, giọng văn của bài viết có phần dịu dàng hẳn đi: "Có một lần nhà trường tổ chức hoạt động, yêu cầu mồi lớp phải chuẩn bị một vở kịch theo tác phẩm cổ trong sách giáo khoa Ngữ văn. Lớp của đàn anh diễn lại đoạn trích "Tướng Tướng Hòa" giữa Liêm Pha và Lạn Tương Như. Trang phục khi đó của chúng tôi rất đơn sơ, huống chi còn là một đám học sinh trung học phải trùm tóc giả và áo choàng lòng đầy căm phẫn, không cần nghĩ kỹ cũng biết đó là một tai họa... Nhưng phần hóa trang thành Lạn Tương Như của đàn anh Dương Kiêu thật sự rất kinh diễm, đến giờ tôi vẫn còn nhớ rõ dáng vẻ công tử phiên phiên trên sân khấu, tiếc là không tìm được video kịch nói lúc đó nữa rồi. Bằng không thật sự rất muốn tìm cho mọi người xem thử! ! " (*) Sử ký - Truyện Liêm Pha và Lạn Tương Như": Lạn Tương Như được vua Triệu cất nhắc ban cho địa vị cao hơn so với võ tướng Liêm Pha khiến Liêm Pha bất mãn tuyên bố "nếu gặp Tương Như, quyết làm nhục ông ta." Thế nhưng Tương Như lại quan niệm "nước Tần mạnh không đem binh lính đánh Triệu vì có ông và Liêm tướng quân. Nay hai con hổ đánh nhau, thế nào cũng không sống được cả, vì nghĩ đến việc cấp bách của nước nhà trước mà gác việc thù riêng đó thôi.", đồng thời nhiều phen nhún nhường trước Liêm Pha. Liêm Pha nghe thuật lại như vậy tự biết mình có lỗi, bèn cởi trần mang roi nhờ tân khách đưa đến cửa nhà Lạn Tương Như tạ tội, Từ đó hai người vui vẻ bầu bạn sống chết có nhau. Nước Triệu có hai tướng văn võ phò trợ nên được vững mạnh, không bị Tần lấn chiếm, người ta gọi giai thoại nổi tiếng này là "Tướng Tướng Hòa". "Trường cấp 3 của chúng tôi là trường trọng điểm của thành phố, việc học rất nặng. Lúc đó mọi người đều vùi đầu vào sách vở, nhưng trong tim lại mơ mộng về phương xa. Nhưng trên người đàn anh dường như viết rất rõ hai chữ 'phương xa' đó." Nhiều năm rồi mới nhớ lại thời trung học, phản ứng đầu tiên trong đầu tôi chính là bài thi, bài tập về nhà và đàn anh Dương Kiêu. Đàn anh hẳn là đại biểu cho thanh xuân của nữ sinh trong trường chúng tôi khi ấy nhỉ, dù gì thì hình như thời thanh xuân kiểu gì cũng phải có một tiểu ca ca vừa đẹp đẽ vừa không thể chạm tới mới tính là viên mãn. Tôi cũng rất cảm kích anh ấy, hy vọng anh ấy không bị dọa sợ khi đám chúng tôi léo nha léo nhéo." "Giờ đây nhìn thấy anh ấy thật sự trở thành diễn viên, im hơi lặng tiếng nhiều năm để quay những tác phẩm chẳng mấy tiếng tăm như vậy, rồi trở thành người mới nổi tiếng như bây giờ, diễn xuất cũng được khẳng định. Tôi có cảm giác như năm đó mình đã được chứng kiến sự khởi đầu của một truyền kỳ vậy. Nói như vậy có vẻ hơi phóng đại, nhưng đó chính là tâm trạng của tôi bây giờ." ...... ― Có lẽ vì giọng điệu của bài viết quá cảm tính nên trái tim vốn đang bị treo cao của Lý Dương Kiêu cũng mềm mại theo đó rồi rối tinh rối mù Thành thật mà nói, cuộc sống trung học của y cũng không hẳn là quá thuận buồm xuôi gió. Mỗi ngày y đều phải trưng ra đủ loại thái độ để đối phó với thầy cô, cha mẹ. Khi ấy y một mình một chiến tuyến, dường như chỉ có Tống Sưởng đứng giương cờ cạnh y, vẫy cờ hò hét cho y. Còn những người khác cùng lắm chỉ là vừa so tài với đề thi, vừa lạnh lùng bàng quan mà thôi. Có đôi khi chính y cũng cảm thấy, mình của khi ấy là một trò đùa rất nực cười. Nhưng bây giờ cô gái khóa dưới không hề quen biết này lại nói, nó giống như chứng kiến sự khởi đầu của một truyền kỳ. Y từng cho rằng truyền kỳ chỉ có thể dùng cho những người trẻ tuổi sớm thành danh như Lương Tư Triết, mà bây giờ y cũng trở thành một truyền kỳ trong mắt người khác. Trì Minh Nghiêu như thể hiểu được sự thẹn thùng và cảm động của của y lúc này, đưa tay lên xoa nhẹ tóc y. ― "Em có thể trả lời cô ấy được không?" Lý Dương Kiêu ngẩng đầu hỏi Hứa Vân Sơ. Hứa Vân Sơ vẫn bình tĩnh như trước: "Tạm thời không cần đâu." "Tại sao ạ? Em chỉ muốn nói một tiếng cảm ơn, sẽ không có vấn đề gì chứ." "Lượng follow của Weibo này quá ít. Em là nghệ sĩ, bây giờ mà đi trả lời, thì cũng mất tự nhiên quá." "... ..." Làm nghệ sĩ phiền phức quá, Lý Dương Kiêu nghĩ khi đã thấm mệt, có thể nào chỉ làm diễn viên mà không làm nghệ sĩ được không? Y xấu hổ không nói ra miệng, thì Trì Minh Nghiêu đã lại nói thay tiếng lòng của y: "Phiền phức vậy luôn." "Chứ cậu nghĩ sao?" Hứa Vân Sơ nhìn ra Lý Dương Kiêu chẳng còn thiết tha gì với cuộc đời nữa bèn cười an ủi một câu: "Quen dần đi là được. Em đang trong giai đoạn thăng tiến, đương nhiên là sẽ có nhiều băn khoăn hơn. Đợi qua đợt thanh minh này, sẽ không còn bị gò bó nhiều chuyện vậy nữa đâu. Tuy Trì Minh Nghiêu nói không cần em lo chuyện kiếm tiền, em chỉ cần yên tâm đóng phim thôi. Nhưng em thử nghĩ mà xem, nhiều tin tức tiêu cực bủa vây như vậy, sẽ có rất nhiều đạo diễn đặt nặng chuyện này, chắc chắn là bản thân em cũng không thoải mái. " Lý Dương Kiêu thoáng ngẩn ra, không cần lo kiếm tiền chỉ cần đóng phim, Trì Minh Nghiêu từng nói lời này? ― Hứa Vân Sơ hành động rất quyết đoán. Tối hôm đó, trong khi hai tập phim "Nếu Mây Có Biết" được phát sóng, hot search "Tiết lộ Lý Dương Kiêu thời trung học" sặc mùi mánh khóe này đã được đẩy lên bảng xếp hạng, còn có đủ loại tài khoản có dấu tích phối hợp đăng Weibo. Bọn họ tung ra đoạn kịch nói "Tướng Tướng Hòa"mang đậm cảm giác thời đại kia - Hứa Vân Sơ đã liên hệ với trường cấp 3 cũ của Lý Dương Kiêu, quật ba tấc đất mới đào ra được đoạn phim cũ mèm này. Hot search này quả nhiên có tác dụng tích cực, nhất là Lý Dương Kiêu một thân áo xanh, buộc tóc đứng ở giữa sân khấu, ngây ngô học thuộc lời thoại, giúp thu về không ít fan trong nháy mắt: [Lý Dương Kiêu mũm mĩm!!! Dễ thương quá đi! ! Muốn trộm về nhà nuôi!] [Ha ha ha lúc diễn xuất trung học đúng là là lúng túng mà vẫn hơi bị cute á. Trang phục này làm tôi nhớ tới câu 'Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song'*,muốn xem Kiêu Kiêu của chúng ta đóng phim cổ trang ghê!] (*) Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song: Một câu thờ dùng để hình dung nam tử rất tuấn tú, ôn nhuận, đẹp như ngọc, phong thái có một không hai, hiếm có trên đời. [Hotboy trường người ta kìa, why thanh xuân của tôi chỉ có mấy ông lưu manh mặt toàn trứng cá với nợ nần chồng chất vậy chứ... ] [Thì ra Lạn Tương Như đẹp trai vậy hả?! Lại muốn lôi sách giáo khoa cấp 3 ra học lại "Tướng Tướng Hòa" rồi, mị xin khuất phục trước thế lực nhan sắc đây?] [Nghiêm túc mà nói, nam sinh trong lớp này có nhan sắc cao hơn chuẩn của hầu hết các lớp trung học phổ thông hiện nay đó... Mọi người không cảm thấy cậu trai diễn Liêm Pha lông mày rậm mắt to kia cũng rất đẹp sao? Có điều nhan sắc hay khí chất của Lý Dương Kiêu đều ăn đứt những người khác rồi. Weibo buổi sáng kia quá sến sẩm quá, hoàn toàn là góc nhìn của fan, không biết có phải ekip tìm người viết hay không, nhưng chỉ riêng chuyện cậu ấy là hotboy trường tôi vẫn tin.] Có điều, bên dưới weibo này cũng có không ít lời mắng chửi, rất nhiều người vẫn túm lấy chuyện sử dụng ma túy không buông: [Đập đá say bye.] [Video này còn có tên là vũ nam múa cột mười năm trước☺︎] [Nhìn vào chất lượng hình ảnh và tuổi tác, video này phải 10 năm rồi nhỉ? Ầy, chắc hồi đấy Lý Dương Kiêu chưa chơi ma túy đâu ?] [Không hút thuốc, không uống rượu, không múa cột, khi đó Lý Dương Kiêu vẫn còn là một cậu bé tốt. ] [Ekip của Lý Dương Kiêu bây giờ không tẩy trắng nổi mới lôi video 10 năm trước để hút fan sao? Chiêu độc đó ha ha ha, vẫn đối phó được với fan não tàn mà] ― Mắt không thấy tâm không phiền, lần này Lý Dương Kiêu đã sáng suốt không mở bình luận. Lý Dương Kiêu nhấn mở video đó ra với tâm thế hồi tưởng lại thời thanh xuân, nhưng chưa xem được hai giây y đã chịu không nổi phải tắt đi - thật sự xấu hổ quá. Dù là hóa trang hay diễn xuất đều không nhìn nổi. Trong khi Trì Minh Nghiêu ngồi bên cạnh cứ xem hết lần này đến lần khác, không những không kiêng dè cảm thụ của Lý Dương Kiêu, mà còn bật cười thành tiếng mấy lần. Hắn vui vẻ so sánh Lý Dương Kiêu 16 tuổi với Lý Dương Kiêu bây giờ, thật sự là vui vẻ như một đứa trẻ 70 cân vậy. ― Sáng sớm hôm sau, Lý Dương Kiêu vừa rửa mặt xong, đang chuẩn bị cùng Trì Minh Nghiêu đến bệnh viện tháo băng thì Hứa Vân Sơ đã gọi điện thoại tới. Giọng cô có vẻ rất hào hứng: "Chị lấy được hình ảnh bản thảo thanh minh do Giang Lãng viết rồi!" Lý Dương Kiêu ngây người hồi lâu, mới hỏi: "Bản thảo thanh minh của Giang Lãng? Làm sao chị có được nó?" - Phải biết rằng tối hôm qua y đã thử gọi lại số đó thêm mấy lần nữa, cho đến khi bên kia tắt máy cũng không liên lạc được. "Bên bọn chị đã tốn rất nhiều công sức để tìm được hòm thư cậu ta để lại trên mạng trước đó. Chị thử gửi một tin nhắn, đại khái là nói sơ qua tình hình, vốn cũng chẳng trông cậy rằng sẽ nhận được hồi âm, nào ngờ buổi sáng vừa mở mắt ra thì phát hiện cậu ấy đã trả lời email của chị rồi!" Lý Dương Kiêu cảm giác như mình đang nằm mơ, y ngẩn ngơ nói: "Chị có thể gửi qua đây cho em được không? Tấm hình đó ấy ạ." Được, chị gửi cho em xem, có điều viết thế này hơi cứng... Chị thấy không được lắm, em xem trước đi nhé. " ― Chưa cúp máy được bao lâu, Hứa Vân Sơ đã gửi cho y một tấm hình qua WeChat. Giang Lãng biến mất hai năm cuối cùng cũng có tin tức. Lý Dương Kiêu ngồi trên sofa, ngón tay khẽ run rẩy, thậm chí còn không dám mở tấm hình kia ra. Giang Lãng sẽ giải thích chuyện xảy ra năm đó? Cậu ấy có trở lại và tiếp tục hợp tác với mình không? Lý Dương Kiêu đã không còn là Lý Dương Kiêu của ba năm trước nữa rồi, vậy Giang Lãng có còn là Giang Lãng của ba năm trước không? Trì Minh Nghiêu ngồi bên cạnh y, kiên nhẫn chờ y mở tấm hình kia ra, nhưng không hề nóng lòng thúc giục y. Lý Dương Kiêu hít sâu một hơi, mở hình ảnh ra, nhìn chữ viết quen thuộc trên đó. Những ngày quay phim ở quán bar dưới lòng đất, núi sau trường học, trên sân bóng rổ, trong xe buýt lại quay về, xẹt qua trước mắt y như những bức ảnh cũ. ― Cách nói chuyện nhất quán giống hệt với ba năm trước, tuyên bố thanh minh này được Giang Lãng viết khá thẳng thắn: "Tôi là Giang Lãng. Cái tên thường xuyên xuất hiện ở phần đầu phim của Lý Dương Kiêu. Thật xin lỗi vì tối hôm qua tôi mới biết được tin tức liên quan, nên không kịp thời làm rõ tin đồn sử dụng ma túy, để Lý Dương Kiêu phải chịu oan uổng suốt mấy ngày nay bởi chuyện cũ của tôi...." "Đặc biệt làm rõ, bài báo sử dụng ma túy phía trên cùng của Nhật báo XX ngày X tháng X năm XX không liên quan gì đến nam diễn viên Lý Dương Kiêu, trong quá trình hợp tác với tôi Lý Dương Kiêu cũng chưa từng dính líu đến chất gây nghiện." Giang Lãng không đề cập chữ nào đến chuyện mình không có sử dụng ma túy, tất cả đều là biện bạch cho Lý Dương Kiêu. Mấy câu cuối cùng càng có thể nhìn ra được vài phần tình nghĩa ngày xưa. Nhất là một câu trong đó: "Ba năm trước tôi và Lý Dương Kiêu từng sóng vai đồng hành trên con đường điện ảnh, sự bất đắc dĩ trong đó quả thực không phải chỉ một lần thanh minh làm rõ là có thể truyền tải được", càng khiến cho Lý Dương Kiêu nhìn mà sống mũi cay cay. Vốn định mượn sự chú ý hiện tại để thanh minh cho Giang Lãng năm đó, nào ngờ cậu ấy lại chẳng viết cho mình lấy một chữ. Lý Dương Kiêu thở dài, y có thể đoán được đại khái suy nghĩ của Giang Lãng. Nhất định là Giang Lãng không biết Lý Dương Kiêu hiện tại không những đang yêu đương, mà còn có một người bạn trai không những rất lợi hại mà còn rất thích y, có thể giúp bọn họ cùng đối phó với Trần Thụy. Nhất định là cậu ấy vẫn cho rằng y chẳng có gì trong tay giống như ba năm trước, chỉ có một tình yêu nồng nhiệt cho phim ảnh một vận may không biết đến bao giờ sẽ biến mất, và vận rủi có thể xảy đến bất cứ khi nào. Cậu ấy không biết Lý Dương Kiêu giờ đây đã không còn cô độc nữa rồi. ― Lý Dương Kiêu cảm thấy mình nhất định phải gặp Giang Lãng một lần, dẫn theo cả bạn trai Trì Minh Nghiêu của y đi cùng nữa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]