Từ phòng tắm đi ra, không biết là bị hơi nước nóng ẩm xông, hay là vì nguyên nhân gì khác, trên mặt hai người đều hơi ửng hồng. TV đã bắt đầu phát sóng đoạn đầu của "Nếu Mây Có Biết", phân đoạn của các diễn viên chính trong phim lần lượt xuất hiện. Hai người đều thay quần áo ở nhà, đi chân trần ngồi ngay ngắn trên sô pha, chăm chú theo dõi màn hình TV. Nhưng đợi đến khi có cảnh quay của mình, Lý Dương Kiêu lại có phần đứng ngồi không yên -- xấu hổ quá đi. ― Lý Dương Kiêu từng diễn không ít nhân vật, u ám, điên cuồng, sáng sủa, cũng từng chứng kiến những bản thể khác nhau của mình trên màn ảnh, nhưng cho tới bây giờ y chưa từng cảm thấy xấu hổ như vậy. La Tử Minh thật sự là quá khác với y, cậu ta đơn thuần mà liều lĩnh, luôn toát ra sự ngốc nghếch, đặc biệt còn cả vẻ bẽ mặt ở tập đầu tiên. Trái lại Trì Minh Nghiêu ngồi bên cạnh xem rất say sưa, còn có thể phối hợp cười ra tiếng khi chứng kiến sự ngốc nghếch của La Tử Minh. Lý Dương Kiêu vô cùng lúng túng, dứt khoát không xem TV nữa, cầm lấy điện thoại di động mở Weibo ra. Y phát hiện fan mình lại tăng, từ 3000 fan trước khi công bố đến 80000 fan ở hiện tại, hơn nữa mỗi lần refresh, sẽ có fan mới follow, đà tăng thật sự rất kinh khủng. Cũng có không ít fan inbox tỏ tình với y: [La Tử Minh đáng yêu quáđi ! Xem xong "Nếu Mây Có Biết" phải đặc biệt tìm đến Weibo tỏ tình! Diễn xuất tốt thật đó, bắn tim!] [La Tử Minh vừa ngây thơ lại ngốc nghếch. Cảm ơn anh đã mang cậu ấy bước ra thế giới thực, còn tốt hơn cả tường tượng của tôi nữa. Cảm ơn anh vìđã không hủy hoại một trong những cuốn sách yêu thích thời thanh xuân của tôi] [Tại sao đến bây giờ em mới biết anh nhỉ! Tối nay lần đầu tiên nhìn thấy anh trên TV đã cảm thấy rất thích rồi, chẳng lẽđây chính là yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên trong truyền thuyết sao? Tiểu ca ca, anh lại đây, em có chuyện yêu đương phải bàn với anh nè!] [Có nhan sắc lại có kỹ năng diễn xuất, vậy mà lại không nổi tiếng?? Được rồi, từ hôm nay trởđi, em là fan tử trung* của anh rồi đó.] (*) Fan tử trung: fan only, sống chết vì thần tượng ...... ― Lý Dương Kiêu đang đọc tin nhắn riêng thì Trì Minh Nghiêu quay đầu sang: "Sao không xem TV nữa rồi?" Nói xong còn ghé sang nhìn màn hình điện thoại di động của y: "Em đang đọc bình luận của người hâm mộ à? Bọn họ nói sao?" Lý Dương Kiêu tiện tay refresh lại rồi đưa điện thoại cho Trì Minh Nghiêu. Trì Minh Nghiêu chỉ nhìn thoáng qua, lập tức cau mày, nói chuyện với vẻ mặt cổ quái: "Toàn cái gì thế này?" "Bình luận của fan... Không phải anh muốn xem à? Lý Dương Kiêu cảm thấy khó hiểu, cũng ghé qua mặt nhìn, chỉ thấy một tin tức trên cùng, một fan gửi tin nhắn nói: [Nhìn thấy La Tử Minh anh diễn, chỉ có một cảm nghĩ thôi: Đáng yêu, muốn đè!] (*) Nguyên văn của"muốn đè" 想日: chính là chuyện ấy ấy, make love make baby đó mấy thím Lý Dương Kiêu:"..." Y che giấu bằng cách ho khan một tiếng: "Khụ... Cái đó... Không phải, đại đa số bình luận đều khá bình thường sao..." Nói đoạn lướt tiếp xuống dưới, kết quả vừa lướt xuống là một loạt những lời tỏ tình màu mè, thành phần "Muốn ngủ" và "Muốn đè" chia thành hai mặt trận lớn, cùng nhau công phá Weibo của Lý Dương Kiêu. Mặt Trì Minh Nghiêu tối sầm. Hắn đưa tay cầm lấy điện thoại của Lý Dương Kiêu, tắt màn hình đặt sang một bên: "Không được xem nữa, xem TV." Lý Dương Kiêu há miệng mắc quai, thầm nghĩ thế phong nhật hạ, nhân tâm bất cổ*, mấy cô gái trẻ bây giờ rốt cuộc là nghĩ gì vậy, lại nhìn Trì Minh Nghiêu ngồi bên cạnh đen mặt, không hiểu sao cảm thấy có phần đáng yêu, nên cũng không nhiều lời nữa, ngoan ngoãn ngồi xem TV cùng Trì Minh Nghiêu. (*) Thế phong nhật hạ: phong tục lề thói xã hội ngày càng bại hoại, ngày một xấu đi Nhân tâm bất cổ: lòng người gian trá, bạc bẽo, không được đôn hậu chất phác như người ngày xưa. Hai câu thường được dùng liền nhau, để cảm khái người đọc sách trong xã hội khí chất xấu đi, mất đi sự đôn hậu hiền lương mà trở nên xảo trá giả dối, tâm địa không còn được đôn hậu như người thời xưa Xem được một lúc, Trì Minh Nghiêu lại thò tay sang, nắm lấy tay y. Trái tim Lý Dương Kiêu không ngừng nhảy nhót, y thoáng trông thấy hai bàn tay đang nắm lấy nhau kia, có chút vui vẻ, lại có chút phỉ nhổ mình không có tiền đồ: chỉ mới nắm tay thôi mà, cũng không phải là lần đầu tiên nữa đâu, làm sao lại vui đến mức này cơ chứ... Sau đó y lại nhịn không được nghĩ, đây là yêu sao? Trì Minh Nghiêu nói thích mình, chính mình cũng rất thích hắn, cho nên bây giờ bọn họ đang thích nhau sao? Vậy lúc này loại cảm giác toàn thân đều tê dại này chính là yêu sao, cảm giác yêu đương tốt thật đấy... ― Có lẽ là vì hai giờ trước Trì Minh Nghiêu vừa giống như một anh hùng, hung hăng giúp y trả thù Trần Thụy, còn vì thế mà bị thương; có lẽ là vì mới rồi ở trong phòng tắm, Trì Minh Nghiêu bất chợt để lộ ra sự đố kị và ghen tuông của hắn, khiến y cảm thấy mình không hề rơi vào một mối tình đơn phương khác; cũng có thể vì bây giờ bọn họ đang ở trong nhà Trì Minh Nghiêu, cả hai đều mặc quần áo ở nhà, giống như hai người đã ở cùng nhau rất lâu rồi... Tóm lại, giây phút này Lý Dương Kiêu rất tâm viên ý mã, giống như một thiếu niên mới chớm biết yêu. Y cũng không biết mình khi yêu đương vào sẽ là như thế này, muốn tới gần, muốn chạm vào, muốn hôn... Giống như niềm yêu thích bị kìm nén từ rất lâu bùng nổ trong nháy mắt vậy, khiến tâm tình của y có phần tràn lan và mất kiểm soát. Y chợt cảm thấy mình rất thích Trì Minh Nghiêu, rất thích rất thích, còn thích hơn so với lúc nghe được câu "Tôi theo đuổi em có được không?", còn thích hơn so với lúc nhận được bộ âu phục kia, không phải hội chứng Stockholm đang quấy phá, cũng không phải cảm xúc áy náy bộc phát, chỉ thuần túy là thích, thích đến mức hormone sắp sửa trào dâng ra bên ngoài. ― Sau khi chiếu hết hai tập phim, hai người tắt đèn nằm lên giường. Ánh trăng chiếu xuyên qua cửa sổ, bị bóng cây khẽ lay động đổ loang lên mặt chăn, giống như một hồ nước gợn sóng. Vì bị gãy xương nên Trì Minh Nghiêu chỉ có thể nằm thẳng, hắn mò mẫm đến tay Lý Dương Kiêu, đặt tay mình lên, sau đó nhẹ nhàng nắm lấy. Hắn lờ mờ cảm nhận được đêm nay sẽ là một đêm rất hiếm có, tất cả vẫn còn bĩnh yên bình. Bọn họ nằm cạnh nhau mà không bị ai quấy rầy, ngoài tiếng xào xạc của lá cây bị gió thổi ngoài cửa sổ cùng với tiếng hít thở rất nhỏ của đối phương ra, hết thảy đều yên tĩnh, giống như trong đêm tối sâu thẳm nhất. Hiệu quả của thuốc gây tê đã vơi gần hết, cảm giác đau đớn càng lúc càng rõ ràng. Đêm nay nhất định sẽ rất dài, nhưng không sao cả, hắn hy vọng đêm nay sẽ trôi chậm một chút. Ngày mai sẽ ra sao? Không ai biết cả. Chuyện hắn sợ Lý Dương Kiêu chạy mất là thật. Đặc biệt là sau khi xem hai tập phim truyền hình được phát sóng tối nay. Hắn từng gặp rất nhiều ngôi sao rồi. Bọn họ đứng trên sân khấu danh lợi trong giới giải trí, được vô số fan ủng hộ, đứng dưới ánh đèn sân khấu chói mắt nhất, hưởng thụ hết thảy những gì xa hoa nhất, được bao bọc trong tiếng gào thét chói tai, trong tiếng vỗ tay, ca ngợi dày đặc. Hắn không mảy may nghi ngờ chuyện Lý Dương Kiêu sẽ có được tất cả - thật sự giống như cậu ấy được sinh ra vì tất cả những thứ này vậy. Thế nhưng Lý Dương Kiêu khi có được tất cả, vẫn sẽ là Lý Dương Kiêu của bây giờ chứ? Hắn có thể hào phóng dành cho Lý Dương Kiêu tài nguyên tốt nhất, thành lập ekip tốt nhất, lựa chọn kịch bản tốt nhất cho y, nhưng hắn lại không thể phủ nhận chuyện hắn không thể kiếm soát được tất cả của Lý Dương Kiêu. Ngay cả Lương Tư Triết thành danh từ sớm cũng từng thừa nhận trong một lần phỏng vấn, rằng giai đoạn mới nổi tiếng quả thực anh ta cũng "bị choáng váng đầu óc". Còn Lý Dương Kiêu thì sao? Sau khi đứng ở nơi ánh sáng và những tiếng kêu gào ấy hội tụ, y có còn là một Lý Dương Kiêu như vậy mãi không? Liệu có khi nào y cũng bị choáng váng đầu óc, trở nên nhàm chán và đúng mực không? ― Trì Minh Nghiêu có phần không nỡ để Lý Dương Kiêu đi. Hắn muốn khóa y lại, không đặt y trước tầm mắt bao người, không cho phép nhiều người đánh giá y, rình mò y, tăm tia y một cách không kiêng nể gì như vậy, không cho những người khác muốn ngủ với y. Hắn chỉ hy vọng Lý Dương Kiêu là của một mình hắn. "Lý Dương Kiêu." "Ơi?" Những lời muốn nói lại ngập ngừng chẳng thành câu. Trì Minh Nghiêu gọi tên y, nhưng lại không biết nên nói gì. Không thể nói "Sau này ai nói 'đáng yêu, muốn đè, là em phải block ngay"nhỉ? ― Lý Dương đang nằm thẳng sột soạt quay sang Trì Minh Nghiêu: "Làm sao đấy? Cánh tay anh đau à? Rõ ràng đau muốn chết, nhưng lần này Trì Minh Nghiêu lại nói: "Không đau." Lý Dương Kiêu nhìn hắn trong bóng tối hồi lâu rồi chống khuỷu tay xuống nhích người dậy. Y sáp lại gần, nhẹ nhàng đặt môi mình lên môi hắn, thì thầm: "Hôn một cái là không đau nữa rồi, cái này là anh nói đó." Khóe miệng Trì Minh Nghiêu khẽ cong lên, hắn cảm thấy Lý Dương Kiêu đáng yêu chết đi được, sao lại có người đáng yêu vậy cơ chứ? Hơi thở ấm áp giao thoa. Hơi hắn thở ra lại bị đối phương hít vào, bầu không khí quá mờ ám, quả thực khiến não hắn thiếu oxi. Trì Minh Nghiêu đưa tay đè sau gáy Lý Dương Kiêu, để y dựa sát vào mình. Trong bóng tối, bọn họ trao cho nhau một nụ hôn dài lâu mà ướt át. Môi lưỡi dây dưa, răng cạ cả vào nhau nhưng không ai chịu buông tha cho ai, liều chết triền miên như muốn cảm nhận được thắng bại. Nụ hôn chấm dứt, hai người đều dồn dập thở dốc, nhất thời không ai nói câu nào. ― Lý Dương Kiêu lên tiếng trước. Y nhìn chằm chằm vào lớp băng trắng quấn trên cánh tay Trì Minh Nghiêu một lúc lâu, mới nói khẽ: "Trước kia anh... Anh đã từng bị thương vì người khác chưa?" Trì Minh Nghiêu nói: "Chưa." Lý Dương Kiêu nhìn hắn nói: "Vậy em là người đầu tiên." Trì Minh Nghiêu nở nụ cười: "Ừ, vui không?" Lý Dương Kiêu nghĩ một lúc rồi nói: "Anh bị thương rồi, em nói vui liệu có phải quá đáng quá hay không." Sau đó, y lại nói tiếp: "Nhưng mà vẫn vui lắm." Nói xong liền không nhịn được mà bật cười. Y chống tay xuống giường, nhấc nửa người trên lên cao hơn một chút, sau đó lại cúi xuống, cẩn thận từng li từng tí một hôn một cái lên lớp băng trắng tinh. ― Trì Minh Nghiêu nhịn cả buổi tối cuối cùng cũng lên tiếng: "Sau này không được để bọn họ nói những lời đó nữa." Lý Dương Kiêu nói: "Hả?" "Cái gì mà... 'đáng yêu, muốn đè' gì gì đó ấy." "...... Họ đùa ấy mà." "Không được là không được." "Ầy..." Lý Dương Kiêu nói. Một lát sau, lại bổ sung thêm một câu: "Em cũng đâu có quản nổi bọn họ." Trì Minh Nghiêu chẳng khác gì bạo quân: "Block hết." Lý Dương Kiêu do dự một lát, mới nói theo hắn: "... Ờ." ― Đương nhiên là không thể nào block hết được. Bởi vì ngày hôm sau mở mắt ra nhìn điện thoại, Weibo của Lý Dương Kiêu đã nổ banh nóc rồi. Không những fan lập tức tăng vọt lên 200.000, mà tên của y còn bay hẳn lên hot search Weibo - mặc dù cũng không phải ở vị trí quá cao. Lý Dương Kiêu dụi mắt mới dám tin, hot search có từ khóa là "La Tử Minh Lý Dương Kiêu" kia đúng thật có liên quan đến mình. Y ôm tâm trạng nhảy nhót mà thấp thỏm mở hot search kia ra, tất cả trong đó đều đang thảo luận về mình. Cảnh quay trên TV của y được cắt thành video, ảnh động và hình 9 khung , lấp kín cả trang tin. [# La Tử Minh Lý Dương Kiêu # Đề cử tiểu ca ca này với tất cả các trang chủ, đẹp quá đi ah ah ah, diễn xuất cũng siêu tốt, cảm giác thật sự như phát hiện ra bảo bối ấy!] [Hôm qua tình cờ mở TV thấy "Nếu Mây Có Biết", Lý Dương Kiêu vào vai La Tử Minh cũng đẹp trai quá đi! Ah ah điên mất thôi!] [Trịnh trọng tuyên bố, chính thức nạp Lý Dương Kiêu vào hậu cung của tôi! # La Tử Minh Lý Dương Kiêu #] [Hôm qua tình cờ xem được mấy phút của "Nếu Mây Có Biết", kết quả giờ này trong đầu toàn là La Tử Minh. Vừa rồi điên cuồng đi lục soát một lượt tư liệu liên quan đến Lý Dương Kiêu, kết quả cái gì cũng không tìm được ?] [Trai đẹp khiến tâm trạng người ta sung sướng, tung một loạt 9 khung hình khiến trang chủ sung sướng chút nào. # La Tử Minh Lý Dương Kiêu #] ― Trong số những lời ngợi khen tự nhiên cũng xuất hiện một số lời trào phúng: [Rốt cuộc là Lý Dương Kiêu đã mua bao nhiêu thủy quân để chạy số liệu vậy, người mới bây giờ không muốn mài giũa kỹ năng diễn xuất chỉ muốn marketing, rốt cuộc là cơn gió này bắt đầu từ ai vậy.] [Các ngươi khen Lý Dương Kiêu thì khen đi, giễu cợt cả Từ Cảnh Diệp là thế nào vậy hả? Đừng có kéo giẫm nhau vậy chứ! Không có Từ Cảnh Diệp rating của bộ phim nát này có thể phá 1 sao?] [Mấy đứa tâng bốc nhan sắc Lý Dương Kiêu tạm dừng được rồi đấy, thật sự cho rằng cả thế giới đều là kẻ ngốc, không nhìn ra được hot search này là mua chắc?] ― Lý Dương Kiêu nhìn phần tin nhắn riêng gần như muốn nổ tung của mình, lại sinh ra một loại cảm giác cực kỳ không chân thực. Y cảm giác có vô số ánh mắt đang nhìn vào y, vô số thanh âm kêu gào bên tai y. Cảm xúc từ những thanh âm này đều quá rõ ràng, thích y thì nâng y lên tận trời, chán ghét thì giẫm đạp y xuống bùn. Yêu hận của họ đối với y cũng rất khó hiểu. Có vài người vì khuôn mặt này mà yêu y đến chết đi sống lại, có vài người lại vì những lý do vô căn cứ mà hận y thấu xương. Trên thực tế y và Từ Cảnh Diệp cũng không giao tiếp với nhau mấy, cảnh tay đôi trong phim của bọn họ cũng không nhiều. Thời gian quay phim Từ Cảnh Diệp cũng rất bận rộn, không thường xuyên ở đoàn, căn bản không có đủ loại quan hệ mà bọn họ bổ não ra. Người hâm mộ điên cuồng đào bới tất cả tin tức về Lý Dương Kiêu, chưa đến một ngày, lý lịch từ tiểu học đến bây giờ của y đã bị đào ngược từ gốc. Thậm chí bọn họ còn lục ra được bộ phim ngắn mà Hồ Dịch đăng lên mạng, hơn nữa còn cố ý cắt cảnh giường chiếu trong"Xa xăm", lan truyền trên Weibo. Mà bài đăng Weibo không biết mang theo ý tốt hay ý xấu này, được repost đến cả chục ngàn lần chỉ trong vòng một ngày.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]