Ngoài cháo, trong túi giấy còn có một lọ nước súc miệng và một gói thuốc lá. Nắp của gói thuốc lá bị đóng lại, nhưng mất một điếu rồi, nước súc miệng cũng đã được mở ra, hẳn là đã dùng qua.
Lý Dương Kiêu dịch về phía mép giường, muốn xuống giường đi rửa mặt. Thời điểm hai chân vừa chạm đất, Trì Minh Nghiêu liền cúi xuống, ðỡ cánh tay cậu một chút, giống nhý muốn dìu cậu ði.
".....Tôi hình như có thể tự mình đi," Lý Dương Kiêu ngẩng đầu nhìn anh, "không cần đỡ đâu..."
Trì Minh Nghiêu buông lỏng tay, dường như cũng ý thức được mình là quá mức khẩn trương, anh cười cười, nói: "Quên mất, cứ luôn cảm thấy ở trong phòng bệnh đều là người bệnh đặc biệt suy yếu."
"Vậy chờ lát nữa cho anh thấy cái gì gọi là người bệnh tung tăng nhảy nhót." Lý Dương Kiêu đứng lên, đưa tay tới bàn cầm lấy nước súc miệng, đi vào WC.
Trì Minh Nghiêu ngồi ở mép giường, nhìn cánh cửa WC đang đóng chặt.
Lý Dương Kiêu sau khi tỉnh lại phản ứng rất khác với những gì anh tưởng tượng, anh vốn tưởng rằng trải qua tối hôm qua, Lý Dương Kiêu sẽ là một loại trạng thái rất chán nản, dù sao tối hôm qua cậu ấy khóc thương tâm như vậy. Trì Minh Nghiêu nhìn tay phải của mình, cảm giác dính đầy nước mắt vẫn còn, ướt sũng. Nhưng Lý Dương Kiêu thật giống như một gốc thực vật bị mưa lớn xâm nhập, bị nước mưa đánh rơi một ngọn lá, ngày hôm sau qua ánh mặt trời phơi nắng, lại trở nên càng thêm sáng sủa, không thấy chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cham-duoi-truy-vi/941867/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.