Khoảng cách từ trên xe đến lúc ngồi xuống giường, Lý Dương Kiêu cảm giác men rượu trong cơ thể mình đạt tới nhất trạng thái sôi trào nhất, cả người đều bị một loại cảm giác mông lung bao phủ, trong nháy mắt, cậu thậm chí cảm thấy mình đang nằm mơ.
"Lần này còn muốn chạy không?" Trì Minh Nghiêu cởi áo khoác ra, tiện tay ném lên mặt bàn ở phía đầu giường.
Lý Dương Kiêu ngồi trên giường, dựa đầu vào thành giường, nhìn Trì Minh Nghiêu, khóe miệng khẽ động, dáng vẻ cười mà như không cười.
Trì Minh Nghiêu đi đến trước mặt cậu, cũng không khom lưng, chỉ cúi đầu nhìn ánh mắt Lý Dương Kiêu, đưa tay nâng cằm cậu lên, nói: "Trước khi chạy thì dùng đầu cân nhắc tới hậu quả một chút đi." Sau đó một tay rút đai lưng áo khoác của Lý Dương Kiêu ra, một tay cầm lấy giá treo áo bên cạnh, cầm lấy hai cánh tay của Lý Dương Kiêu vòng ra sau lưng, dùng đai lưng quấn vài vòng vào cổ tay của cậu cùng giá treo áo, thắt nút chết.
Đây là động tác tương tự như một cái ôm, cằm Lý Dương Kiêu chạm vào vai Trì Minh Nghiêu, như thể cậu đang được anh ôm vào lòng, nhưng tay Trì Minh Nghiêu hạ thủ không hề nhẹ nhàng, anh thắt nút chặt đến mức hai cổ tay của Lý Dương Kiêu gắn chặt vào thanh móc áo lạnh ngắt, thậm chí còn bị ghìm hơi đau.
Lý Dương Kiêu nói: "Sợ tôi như bỏ chạy đến vậy sao?"
Trì Minh Nghiêu làm xong hành động này liền đứng dậy vỗ nhẹ vào má phải Lý Dương Kiêu hai cái rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cham-duoi-truy-vi/941837/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.