Đêm.... Trời bắt đầu trở lạnh, bầu trời rền vang sấm chớp, mấy tia sét vạch toạt nền đen thăm thẳm mà vẫy vùng ngoài kia. Hiểu Lam co rút người sau lớp chăn ấm áp. Cô sợ sệt như nín thở lắng nghe tiếng mưa .....
Đêm mưa năm đó....
Hiểu Lam tận mắt chứng kiến mẹ ruột mình như điên như dại ôm lấy đầu lau vào dòng xe chạy ngoài trời đêm. Cô tận mắt nhìn mẹ nằm trên vũng máu bê bết hòa lẫn với nước mưa và nước mắt của cô và bà. Tiếng bà khóc vang tận mây xanh. Tiếng Hiểu Lam khóc nấc nghẹn ngào trong đau đớn.
Tiếng mưa rơi từng hạt lớn như xé da xé thịt. Tiếng sấm chớp rền vang như khóc cùng nỗi đau mất mẹ. Ánh sáng đèn đường, đèn ô tô qua lại, ánh sáng của sấm chớp làm gương mặt mẹ hiền từ nhuộm đầy máu khắc sâu trong kí ức. Tất cả đều dưới cơn mưa kinh khủng đó.
Sự vụ năm ấy, Hiểu Lam còn quá nhỏ, không đủ nhớ rõ như thế nào, chỉ nhớ một người đàn ông vừa ôm thương tích vào nhà nói vài câu với mẹ thì mẹ đã lau nhanh ra ngoài để xe tông trúng. Cũng năm đó, trong mắt cậu- Đường Dật, Hiểu Lam mãi mãi tồn tại là một đứa sao chổi, kẻ khắc chết mẹ ruột của mình....
Chỉ có bà, bà luôn yêu thương che chở và sưởi ấm cho trái tim tổn thương của Hiểu Lam. Đáng tiếc, trời xanh không thấy được lòng người, người duy nhất kề cận, sẻ chia với cô cũng vì bạo bệnh mà rời xa cô mãi mãi. Năm tuổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cham-den-tim-em/2723771/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.