Sau khoảng thời gian bận rộn xử lý mối quan hệ riêng tư, Cảnh Liêm đã quay trở lại biệt thự, nhưng nhìn sắc mặt hắn cũng chẳng khá khẩm hơn lúc trước là bao. Trùng hợp thay, tình trạng của Tống Tử Đằng còn khiến người ta càng thêm giật mình. Vậy là trong căn phòng khách rộng lớn và xa hoa có hai gã đàn ông to xác, vốn đã ít nói nay lại càng thêm trầm lặng, bầu không khí loãng thếch rất có sức lan tỏa, đám gia nhân cũng không dám ho he, căn biệt thự chẳng mấy chốc đã chìm xong sự im lặng đáng sợ.
Vốn dĩ sau khi thăm khám và kê đơn cho Tống Tử Đằng xong xuôi, Phan Cảnh Liêm sẽ rời đi như thường lệ, nhưng thấy ánh mắt trống rỗng, từ đầu tới cuối cứ luôn nhìn vào một khoảng không vô định của Tống Tử Đằng, Phan Cảnh Liêm thở dài.
"Tống thiếu gia, tương lai của Vân Hi vốn đã định sẵn sẽ như vậy… Nếu như ngày ấy y không trúng đạn thì nửa tháng sau đó cũng sẽ ra đi. Sao anh không nghĩ việc cậu ấy rời xa trần thế chóng vánh sẽ đỡ đau đớn hơn là phải chống chọi với những vết thương kinh khủng đang tàn phá nội tạng từng phút từng giây. Vân Hi đã chịu khổ cả cuộc đời rồi, có lẽ cậu ấy cũng chỉ muốn được thanh thản trong những giây phút cuối cùng mà thôi." Dừng lại một chút, Phan Cảnh Liêm nói tiếp. "Tôi nghĩ Vân Hi cũng sẽ không vui vẻ gì khi thấy tình trạng hiện giờ của cậu đâu. Hãy sống thật tốt, thay cho cả phần của cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cham-day-thuong-dau/3570533/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.