Ở dưới gầm, ngay trên tấm ráp giường, những dòng chữ nguệch ngoạc viết bằng máu đã khô cứng lại, xen kẽ với những vết xước xát như thể có ai dùng móng tay cào đến bật máu. Tống Tử Đằng quỳ một bên gối xuống, ngón tay nhẹ nhàng chạm lên những con chữ, cẩn thận đọc như thể chúng là thứ gì đó trân quý lắm.
"Ngày xx tháng xx Tống Tử Đằng trói tôi lại, tôi bị anh dùng roi gai quất vào người, sau đó còn bị cưỡng bức cả đêm. Cơ thể sau đó như bị dần ra từng khúc, tôi không biết tại sao mình vẫn còn sống được đến tận bây giờ."
"Ngày xx tháng xx hôm nay Nhật Tâm đã trở về, ánh mắt đó nhìn tôi vẫn chẳng khác gì chín về năm trước… đến bây giờ tôi vẫn không thể hiểu được, tại sao em lại có thể làm như thế. Tôi đã tưởng rằng chúng tôi luôn là anh em tốt."
"Ngày xx tháng xx Tống Tử Đằng ném tôi cho Lục Diệp để đổi lấy mảnh đất ngàn vàng ở khu phố L, anh để mặc tôi trải qua những đêm đầy thống khổ. Lúc đó tôi đã ước mình có thể cứ thế mà chết luôn đi..."
"Ngày xx tháng xx Tử Đằng cưỡng bức tôi khi đang gọi tên của một người khác, anh coi tôi là kẻ thế thân mà cường bạo. Cơ thể tôi thật sự rất đau… rất đau. Nhưng cuối cùng vẫn phải cố gắng gượng không tự sát, bởi vì Đát Đát vẫn còn cần tôi."
"Ngày xx tháng xx, cuối cùng Tử Đằng đã để mặc Đát Đát ra đi, anh triệt đi hi vọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cham-day-thuong-dau/3570530/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.