Chương trước
Chương sau
"Này, dậy đi."

Gã đàn ông hung tợn đá mấy lần vào tấm lưng gầy guộc của người đang nằm thu mình nơi góc nhà kho. Thấy y hơi hé mắt, rồi vì quá mệt nên lại ngất đi, gã hừ một tiếng, mất kiên nhẫn túm lấy tóc y lôi kéo ra giữa căn phòng.

Sau khi buộc vào miệng Vân Hi một cái vòng inox hình tròn có tác dụng cưỡng chế người đeo nó không thể ngậm được môi lại, gã dí thứ tượng trưng cho phái mạnh vào cánh môi còn vương máu khô của Vân Hi. Đôi mắt lim dim nửa tỉnh nửa mê díu lại, mơ hồ nhìn thấy thứ kinh tởm kia, Vân Hi chán ghét muốn quay đầu đi chỗ khác, đột nhiên cằm bị kéo lại, hai cánh môi bị tách ra và bên trong miệng bị tống ngập toàn bộ côn thịt. Không để Vân Hi kịp thích nghi, thứ đó liên tục thúc sâu tận nơi cuống họng, kẻ đang tra tấn còn tàn nhẫn bịt mũi Vân Hi lại để cổ y co bóp tăng thêm khoái cảm. Gã đá lông nheo với mấy tên đồng bọn đứng phía xa xa, bọn kia dĩ nhiên hiểu ý, chẳng ai bảo ai đồng loạt tiến về phía Vân Hi, chia nhau ra lợi dụng từng tấc da thịt trên người "kẻ tội đồ" để thoả mãn bản thân. Tên buộc tóc đuôi gà tách mở hai cánh mông y ra, để lộ nụ hoa đã bị chà đạp đến tan nát, xung quanh còn dính dấp máu và chất dịch đã khô lại, vẩn đục. Dùng hai ngón tay đào sâu vào bên trong huyệt nhỏ, thứ nhầy nhụa bọn chúng bắn vào lúc trước bị ép chảy ra ngoài, trở thành trò đùa cợt ác ý.

"Mẹ nó, thằng điếm này thèm được gậy thịt của tao cắm vào đến mức chảy nước ra rồi này."

Vừa trêu chọc, gã vừa rút thứ hung tợn của mình ra khỏi quần, đảo phần đầu phân thân trước cửa huyệt một chút, đợi đến khi Vân Hi căng thẳng tới mức cứng đờ người, gã đột ngột kéo giãn khoảng cách rồi thúc toàn bộ vào bên trong chỉ với một lần.

Tiếng thét nơi cổ họng bị côn thịt trong miệng chặn lại, biến thành những tiếng ư ử não nề. Mỗi lần tên phía sau thúc tới, người Vân Hi lại bị đẩy mạnh về phía trước, nuốt trọn thứ nóng rực vào nơi sâu nhất, nghẹn ứ. Ngoài việc bị túm tóc kéo lên, y chỉ có thể dùng khuỷu tay chống đỡ cơ thể, tư thế nằm bò ra sàn cho lũ quỷ đội lốt người đùa giỡn có biết bao nhiêu là nhục nhã. Vậy mà sau cùng, đến cánh tay đã bị phế bỏ một nửa chúng cũng không buông tha. Bảy tám tên đứng tụm lại, kẹp Vân Hi ở giữa như phần nhân màu trắng mềm dẻo bị ép chặt giữa lớp vỏ bánh socola. Họ nâng người Vân Hi lên, ép buộc nơi mềm yếu nhất phải nuốt trọn hai côn thịt to lớn, miệng bị cưỡng ép ngậm vào một cái, hai tay không còn cảm giác cũng buộc phải nắm lấy thứ quánh đặc mùi xạ hương. Đầu ngực hồng phấn bị vần vò, vặn xoắn đến đỏ rực như hoa đào rừng, trở thành công cụ cọ xát gậy thịt, thoả mãn dục vọng đen đúa của quỷ dữ. Đến cả lòng bàn chân nối với phần xương bắp trắng ởn gãy nát được nẹp cố định trên máng gỗ, lũ khốn kiếp đó cũng không tha, đem ra tận dụng triệt để.

Nếu cảnh tượng này được quay dựng lại như một bộ phim khiêu dâm hoàn chỉnh, chỉ sợ rằng sẽ bị cấm chiếu trên mọi quốc gia. Bởi nó quá kinh tởm, quá dã man và quá đỗi tàn nhẫn. Nhưng thực ra đây mới chỉ là một phần của góc tối u uất giữa lòng thành thị, một phần tối tăm sâu thẳm giấu kín trong chiếc hộp Pandora chôn dưới lòng đất. Đam mê sắc dục là bản tính của con người, ngấm sâu vào nó là si mê không dứt ra được. Tới khi ngoảnh đầu nhìn lại, bản thân đã tự dìm mình xuống bùn lầy tội lỗi, trầm luân trong đó không tài nào ngoi lên, cũng chẳng nhận ra chính mình đã kéo theo bao nhiêu sinh linh cùng rơi vào vực thẳm.

Ngoài bìa rừng, có chiếc lá vàng đứt lìa khỏi cành cây, rơi xuống đất hoà cùng đám lá rụng xào xạc, bị người canh gác dẫm lên như chuyện hiển nhiên. Bởi vì con người không phải là cây cối, nên sẽ chẳng hay rằng lá có biết đau không. Bởi vì cứ nghĩ bản thân mình luôn đúng, nên sẽ chẳng quan tâm đối phương có thật sự sai lầm.

Tàn nhẫn dày vò.

Luân phiên chà đạp.

Cho đến khi màn đêm buông lơi nuốt trọn cả mặt trời.

Ở trong quán bar xa hoa và lộng lẫy bậc nhất, trái ngược hoàn toàn với căn nhà kho bẩn tưởi thiếu ánh sáng giam giữ Vân Hi; Tống Tử Đằng khẽ nâng ly, cụng với đối phương rồi đưa lên môi nuốt từng giọt đắng ngắt. Tử Đằng trước đây cực kỳ ghét uống rượu, nhưng cứ một chai nối tiếp một chai, hắn uống đến quen, đến nhớ, đến nghiện. Mắt nhìn vào thứ chất lỏng đỏ rực như máu, óng ánh sóng chuyển trong bầu thủy tinh trong suốt, lòng lại rạo rực nhớ về Vân Hi.

Rượu mạnh và Vân Hi có thật nhiều điểm tương đồng. Cả hai đều gay gắt, cay nồng và nóng rực. Nhưng một khi đã nếm quen rồi, thấy được cái ngon ngọt và kích thích mà những kẻ bỏ cuộc sớm chưa kịp nhận ra, thì lại khó lòng mà dứt cho được. Một bên tự khuyên nhủ thứ này chính là độc tố, giữ lại bên cạnh chỉ tổ hại thân. Một bên kiềm lòng không đặng, lúc nào cũng muốn uống sạch sành sanh, không để lại cho kẻ đến sau dù chỉ là một giọt.

"Tửu lượng giám đốc Tống tốt quá nhỉ?"

Cố Hải Đường dựa lưng vào ghế tựa, nhìn chai rượu mới khui đã cạn sạch nằm lăn lóc trên bàn, môi cười mà mắt chẳng cười.

Tống Tử Đằng không đáp, hắn nhìn xuyên qua cửa kính thấy bóng dáng thư ký Hà hớt hải chạy tới, rượu trong bụng đột nhiên sục sôi lên như có lửa. Thư ký Hà mau chóng mở cửa quán bar, dáo dác tìm sếp. Sau cùng thấy giám đốc đang ngồi cùng với đối tác, nửa ngại làm phiền, sợ bản thân vô ý phá vỡ chuyện làm ăn của Tử Đằng, nửa chỉ muốn nhanh nhanh thông báo tin tức, sợ để muộn bản thân và cả người kia sẽ hối hận cả đời.

Ngoắc ngoắc tay, Tống Tử Đằng nửa tỉnh nửa say gọi thư ký Hà lại gần, miệng phả ra toàn mùi rượu ngoại.

"Có chuyện gì, nói đi."

Thư ký Hà không dám chậm trễ thêm, lập tức báo cáo.

"Chuyện lão đại giao cho, đám thuộc hạ đã làm xong cả rồi. Nhưng từ đó đến giờ cũng đã một tuần, e rằng..."

Vừa nhìn sắc mặt Tử Đằng, thư ký Hà vừa rút ra sấp ảnh chụp ở nhà kho. Trong ảnh, Vân Hi bị dày vò đến thảm thương, so với lúc ở biệt thự trông càng yếu ớt và thê thảm. Có ảnh chụp lúc y đang nằm cuộn lại ở một góc phòng, ảnh khác chụp lúc y bị mấy tên thuộc hạ đè ra cưỡng bức... Từng tấm, từng tấm soàn soạt ẩn hiện tạo thành gợn sóng trong mắt Tử Đằng. Tay hắn không biết từ lúc nào đã siết chặt lại, không nói lời nào mà gạt hết đống ảnh vào sọt rác nằm dưới chân bàn.

Tử Đằng có cảm tưởng chỉ nhìn thêm một giây thôi, tim hắn sẽ nát ra thành trăm mảnh nhỏ. Rồi, hắn sẽ không kiềm được mà cứu vớt Vân Hi khỏi chốn sâu cay hơn cả địa ngục kia, nhốt y vào một nơi khác chỉ riêng mình hắn nắm giữ chìa khoá, chỉ riêng mình hắn mới có thể nhìn thấy y. Trói em lại, bắt nạt em, làm em đến khóc và... yêu thương em bằng cả tấm lòng.

Sực tỉnh với suy nghĩ của mình, Tống Tử Đằng nắm chặt chai rượu, đổ ồng ộc vào ly đến mức tràn cả ra ngoài. Tử Đằng không nhận ra, hắn của những lúc say trong hơi men mới để lộ sự mềm yếu và chân thật mà khi tỉnh táo chẳng muốn thừa nhận. Giống như khi say trong thân thể Vân Hi, hắn quyến luyến đến quên cả thời gian và thù hận, chỉ còn mong muốn giữ rịt y lại không bao giờ buông tha.

Bàn tay Cố Hải Đường nắm lấy cổ chai rượu, ngăn lại hành động tự hủy hoại. Nhìn sâu vào khuôn mặt anh tuấn hỗn độn những giằng xé của người trước mặt, Cố Hải Đường mỉm cười đón ý.

"Sắp tới Paradise khai trương chắc chắn thu hút nhiều khách lắm. Cầu thì lớn nhưng cung thì..."

Giật chai ra khỏi tay Cố Hải Đường, Tống Tử Đằng nâng ly, uống một hơi toàn bộ rượu như uống nước lọc. Đầu hắn đau như bị ai dùng búa đập tới nứt ra, nhức nhối. Thư ký Hà bối rối chào Cố tổng rồi dìu Tử Đằng ra xe. Trên đường, không ít nam thanh nữ tú dán mắt lên người đàn ông say khướt đang lảo đảo bước đi. Gió đêm lạnh lẽo tạt vào mặt Tử Đằng như muốn xua tan đám mây đen tăm tối đang lướt qua tâm trí, nhưng cuối cùng vẫn phải chịu khuất phục trước quyết định chẳng thể vãn hồi. Giọng nói của Tử Đằng lẫn với hơi men, len lỏi trong làn gió rít gào là âm hưởng trầm đục.

"Sáng sớm mai đưa Vân Hi đến Paradise... phục vụ khách hàng."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.