Lại Nhật Tâm nằm nghiêng người, ở góc độ này, cậu có thể nhìn rõ sườn mặt anh tuấn của Tống Tử Đằng. Tống Tử Đằng sở hữu một đôi mắt sâu, là kiểu mắt dài và hẹp, phối hợp với những đường nét còn lại khiến khuôn mặt cương nghị tăng thêm mấy phần phong lưu; lông mi dày nhưng không có vẻ nữ tính, ngược lại càng tôn lên sống mũi cao thẳng tắp trời sinh. So với mười năm trước, hắn không khác đi nhiều lắm, chỉ có tóc mái là ngắn hơn, không còn che khuất đi ánh mắt xa xăm và phong thái trưởng thành nhuốm màu năm tháng.
Lại Nhật Tâm nhìn đến si mê, đưa tay muốn chạm vào hắn, không ngờ lại bị Tống Tử Đằng hất mạnh ra. Nhật Tâm ăn đau "a" lên một tiếng nhỏ như muỗi kêu, Tống Tử Đằng lúc này mới sực tỉnh, áy náy vỗ về cậu. Nhiều năm lăn lộn hắc đạo, hắn luôn trong trạng thái đề phòng, nhất là khi đang nghĩ đến chuyện khác, cơ thể lại cực độ cảnh giác.
[Anh à, vết thương trên người em đều đã lành rồi. Chúng mình có thể... có thể làm không?]
Nhật Tâm nắm lấy tay Tống Tử Đằng, dựa sát thân mình vào người hắn, có phần ngượng ngùng nói ra điều cậu mong muốn. Ánh mắt to tròn ngước lên, vừa ngây thơ vừa dụ hoặc chết người.
Tống Tử Đằng dịu dàng xoa đầu Nhật Tâm, nhẹ nhàng đẩy cậu ngã xuống nệm giường êm ái. Kỳ thực nhiều năm mang danh phận người yêu, nhưng Tống Tử Đằng chưa bao giờ quá phận với Nhật Tâm. Phần vì hồi đó cả hai vẫn còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cham-day-thuong-dau/3570478/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.