Chương trước
Chương sau
Lục Diệp ngồi trên sô pha sát cửa sổ thưởng trà, xuyên qua tấm kính mờ ảo vì hơi nước, liếc mắt nhìn người con trai gầy yếu đang bị vùi trong tuyết, khoé mắt hắn cong cong, hướng người ngồi ở phía đối diện hỏi.

"Này, Tống thiếu gia, ba tiếng đồng hồ rồi đó, cậu không định để người đẹp của tôi biến thành cục bông tuyết luôn đấy chứ?"

Tống Tử Đằng vắt chéo chân, tiếp tục châm lửa hút điếu thuốc tiếp theo, sau khi phả ra một làn khói trắng mới lười biếng trả lời.

"Xót? Tôi cũng đâu định để y chết cóng. Nếu cậu cởi hết đồ rồi trực tiếp ra ngoài đó thì tôi cũng không đến mức lòng dạ hẹp hòi mà không tha cho y."

Lục Diệp cong khoé môi, hắn biết rõ Tống Tử Đằng muốn gây khó dễ nhưng cũng vui vẻ nhập cuộc, không nói hai lời liền đứng dậy cởi ra từng kiện quần áo trên người, vốn da mặt dày nên chẳng chút ngại ngần phô diễn hình thể đẹp mắt trước mặt người lạ. Xong xuôi, hắn nghĩ nghĩ một lúc, cầm theo áo lông cừu vẫn còn hơi ấm vắt lên vai rồi đi ra ngoài.

Tống Tử Đằng nhìn về phía cửa sổ, đôi mắt nâu sẫm gợn sóng, khoé môi mỏng thoáng nhếch lên, giọng trầm xuống.

"Lại Vân Hi, cậu thật có năng lực, đến cháu trai cưng của Tống lão gia cũng có thể câu dẫn được. Có phải hay không tôi nên khoá chặt cậu lại, chôn vùi cậu trong bóng tối, vĩnh viễn không để cậu quyến rũ được bất cứ ai nữa?"

Bên ngoài tuyết vẫn khá dày, Lục Diệp đi chân trần, không mặc quần áo nên có chút lạnh. Hắn đi một bước lại nhảy lò cò hai bước về phía Vân Hi. "Bảo bối, Lục thiếu gia đến cứu em đây. A chết tiệt, buốt quá!"

Lục Diệp trời sinh da đã rất đẹp, lại sống trong nhung lụa từ nhỏ nên được chăm sóc kỹ lưỡng, nhưng so với Lại Vân Hi thì vẫn không trắng bằng. Vân Hi đã ngất lịm đi bên gốc cây, hai mắt nhắm nghiền, hàng mi dài đọng lại vài giọt nước đóng băng, không biết là tuyết tan hay là nước mắt. Nửa thân người y đã bị phủ kín trong tuyết, sắc mặt trắng bệch, môi cũng tím tái, da thịt trắng nõn như đã hoà tan làm một với cảnh vật xung quanh, lạnh buốt. Lục Diệp phủi đi đám tuyết lớn nhỏ chôn vùi Vân Hi hồi lâu, tháo dây thừng trói chặt cứng, đã in hằn dấu vết đỏ ửng trên da, mới đem được y ra ngoài, nhanh chóng bọc vào trong áo lông cừu. Miệng lẩm bẩm chửi rủa vì sao lại quên đem dao theo. Hắn ôm ngang Vân Hi trong tay, nhưng mắt vẫn dán chặt vào đôi chân dài mảnh khảnh đầy vết thương lộ ra bên ngoài áo khoác, vô thức nuốt nước bọt.

Chết tiệt, giờ không phải lúc nghĩ đến chuyện bậy bạ. Nhưng em ấy... con mẹ nó quyến rũ quá. Tống Tử Đằng đúng là thằng khốn mù dở!

Lục Diệp nghênh ngang ôm Vân Hi vào phòng khách, ngồi chắn trước lò sưởi, cũng không có ý định buông người trong tay ra.

Tống Tử Đằng ngồi trên sô pha, liếc mắt nhìn Lục Diệp đang ôm Vân Hi như bảo bối, trong lòng dâng lên nỗi buồn bực không tên. Hắn tiến đến, toan kéo Vân Hi ra, nhưng Lục Diệp nhất quyết không chịu buông tay. Tống Tử Đằng trầm giọng.

"Cậu hết việc ở đây rồi. Mau cút về đi. Người của tôi, sống chết cũng do tôi định đoạt, không phiền cậu chăm sóc."

Lục Diệp thấy Vân Hi vẫn đang mê man, vì động tác giằng co giữa hai người mà đau tới nhíu mày, đành buông lỏng tay một chút. Hướng Tống Tử Đằng cong môi cười.

"Hôm nay tôi tới đây không phải với cương vị một bác sĩ, mà là cháu trai duy nhất của Tống lão gia. Cậu cũng biết tình hình của ông ấy như thế nào rồi, Tống lão gia muốn tất cả chúng ta cùng đến biệt thự ngoại ô, bao gồm cả tiểu mỹ nhân đây và người tình bé nhỏ của cậu. Tôi phải đảm bảo cả bốn người đều tới nơi an toàn, bởi vậy em ấy không thể như thế này được."

Tống Tử Đằng lạnh mặt, chỉ để lại một câu "Chừng nào tuyết tan, lập tức lên đường." rồi thô bạo kéo Vân Hi vào căn phòng cuối cùng, cột chặt chân tay y bằng xích sắt, sau đó mới để Lục Diệp vào truyền nước và chất dinh dưỡng.

Lúc đi ngang qua phòng Nhật Tâm, Tống Tử Đằng thấy cậu đã tỉnh, đang ngồi quay lưng nhìn ra ngoài cửa sổ mở toang. Hắn bước vào, định khép cửa lại nhưng Nhật Tâm lại nắm lấy tay hắn, ngăn lại động tác.

Tống Tử Đằng nhíu mày, hướng Nhật Tâm dịu giọng. "Nhật Tâm, đóng cửa sổ vào thôi, bên ngoài rất lạnh."

Đôi môi nhợt nhạt của Nhật Tâm cong lên, khẽ cười, cậu dùng khẩu hình miệng nói với Tống Tử Đằng.

[Em rất thích mùa đông, hôm nay vừa vặn có tuyết rơi, em muốn ngắm nhìn thêm chút nữa, mặc dù nó toàn gắn với những ký ức đau thương... Mùa đông năm ấy em nằm hấp hối bên vệ đường, Vân Hi đã cứu em. Chẳng ngờ đến cũng chính vào ngày đông của mười lăm năm sau, anh ấy lại... muốn em chết đi.]

Tống Tử Đằng xoa nhẹ lên mái tóc đen nhánh của Nhật Tâm. Hắn biết chứ, biết rõ cái cảm giác bị người mình tin tưởng phản bội, khắc cốt ghi tâm đến như thế nào. Đối với Nhật Tâm, là chấp niệm không thể nào quên, còn đối với hắn, là hận thù không thể nào xoá.

Hắn vòng tay ra sau, ôm Nhật Tâm vào lòng. Phải rồi, Tống Tử Đằng của ngày đó, đã thề sẽ bảo vệ người này, không để ai tổn thương cậu ấy. Vân Hi, y chỉ là một thoáng rung động của năm xưa, đã không đáng để tâm nữa rồi. Hắn sẽ không để y chết, sẽ giam cầm y vĩnh viễn, để xiềng xích ăn mòn thân xác y, để nỗi đau đớn cùng cực cắn nuốt linh hồn y. Khiến y không bao giờ quên được hắn, mãi mãi sống không bằng chết trong địa ngục mà hắn tạo ra.

Nhật Tâm vùi đầu vào lồng ngực Tống Tử Đằng, cánh môi nhợt nhạt khẽ nhếch lên, đôi mắt trong vắt vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ. Bên ngoài, những bông tuyết trắng đang dần tan đi, biến thành những giọt nước mong manh, rơi từ trên cây xuống đất, vỡ nát.

Vài ngày sau, tuyết cuối cùng cũng đã hoàn toàn tan hết, nhưng tình hình của Vân Hi vẫn không khả quan hơn là mấy. Vì bị sốc nhiệt và ở ngoài trời lạnh một thời gian dài nên càng sốt cao hơn, cổ họng lại bị phỏng nặng, sưng lên, trong lúc hôn mê phát ra âm thanh vô cùng đau đớn. Lục Diệp liên tục thay khăn hạ sốt, truyền nước và tiêm thuốc mới khiến Vân Hi khá hơn được một chút.

Tống lão gia liên tục gọi điện thúc giục. Lục Diệp cười cười nói nói, trong lòng lại âm thầm chửi thề.

Tống Tử Đằng trầm mặc dựa lưng vào cửa phòng nhìn Vân Hi hít từng hơi khó nhọc, vì sốt cao mà khuôn mặt đỏ ửng, người y lại toát mồ hôi lạnh nên không thể đắp chăn, lộ ra thân thể phiếm hồng đầy những vết lằn đỏ chói mắt gợi dục, có vẻ Vân Hi trong mê man vẫn vô cùng bất an, không ngừng run rẩy. Nhưng không hiểu sao, nhìn thấy thân thể yếu ớt bệnh tật của y, hắn lại cảm thấy cổ họng mình khô khốc, đó là cảm giác ham muốn mà khi ở bên Nhật Tâm hắn không bao giờ có được. Tống Tử Đằng nhanh chóng quay mặt đi, hướng thủ hạ phân phó việc sắp xếp xe. Sau đó nói với Lục Diệp.

"Tôi và Nhật Tâm đi trước, bên ngoài xe đang đợi rồi, cậu đi sau chăm sóc cậu ta."

Lục Diệp gật đầu cười, đợi Tống Tử Đằng khuất bóng sau cánh cửa, mới liếc mắt nhìn như muốn cắn nuốt người đang mê man trên giường, đôi mắt sâu hút hồn của hắn cong cong sau mắt kính loé sáng, ánh lên vẻ tàn nhẫn.

"Bảo bối, em thấy không, người em yêu nhất bỏ rơi em rồi, chỉ còn hai chúng ta."

Vân Hi vô lực nằm yên lặng, da thịt nóng ran nhưng bên trong lại lạnh giá, không ngừng run rẩy, mơ hồ nhìn theo bóng lưng cao lớn vừa rời đi, cuối cùng không chống đỡ nổi cơn mệt mỏi mà khép chặt mắt, khoé mi đỏ hồng ứa ra một giọt lệ nóng hổi, chảy xuống thái dương rồi rất nhanh bị mái tóc đen xoã tung che khuất.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.