Lục Diệp ngồi trên sô pha sát cửa sổ thưởng trà, xuyên qua tấm kính mờ ảo vì hơi nước, liếc mắt nhìn người con trai gầy yếu đang bị vùi trong tuyết, khoé mắt hắn cong cong, hướng người ngồi ở phía đối diện hỏi.
"Này, Tống thiếu gia, ba tiếng đồng hồ rồi đó, cậu không định để người đẹp của tôi biến thành cục bông tuyết luôn đấy chứ?"
Tống Tử Đằng vắt chéo chân, tiếp tục châm lửa hút điếu thuốc tiếp theo, sau khi phả ra một làn khói trắng mới lười biếng trả lời.
"Xót? Tôi cũng đâu định để y chết cóng. Nếu cậu cởi hết đồ rồi trực tiếp ra ngoài đó thì tôi cũng không đến mức lòng dạ hẹp hòi mà không tha cho y."
Lục Diệp cong khoé môi, hắn biết rõ Tống Tử Đằng muốn gây khó dễ nhưng cũng vui vẻ nhập cuộc, không nói hai lời liền đứng dậy cởi ra từng kiện quần áo trên người, vốn da mặt dày nên chẳng chút ngại ngần phô diễn hình thể đẹp mắt trước mặt người lạ. Xong xuôi, hắn nghĩ nghĩ một lúc, cầm theo áo lông cừu vẫn còn hơi ấm vắt lên vai rồi đi ra ngoài.
Tống Tử Đằng nhìn về phía cửa sổ, đôi mắt nâu sẫm gợn sóng, khoé môi mỏng thoáng nhếch lên, giọng trầm xuống.
"Lại Vân Hi, cậu thật có năng lực, đến cháu trai cưng của Tống lão gia cũng có thể câu dẫn được. Có phải hay không tôi nên khoá chặt cậu lại, chôn vùi cậu trong bóng tối, vĩnh viễn không để cậu quyến rũ được bất cứ ai nữa?"
Bên ngoài tuyết vẫn khá dày, Lục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cham-day-thuong-dau/3570473/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.