Tống Tử Đằng đứng trước giường bệnh, trên tay cầm một bó hoa đỏ thẫm. Hắn giống như một pho tượng, không hề cử động, chỉ lặng yên nhìn ngắm người đang say giấc trên giường.
Tống Tử Đằng đã chờ ngày này suốt mười năm. Thời gian dài đằng đẵng, từ lần cuối gặp gỡ cho đến tận bây giờ. Nhưng có lẽ đối với hắn, chờ đợi người yêu tỉnh dậy cũng là một loại hạnh phúc.
Ngày đó từ quỷ môn quan trở về, khi mở mắt ra, người đầu tiên hắn nhìn thấy chính là Lại Nhật Tâm. Khi ấy, hắn đã tự hỏi, liệu thiên thần có thật trên đời? Bởi ánh mắt Nhật Tâm trong sáng quá, nụ cười của cậu thuần khiết biết bao. Chìm sâu vào đôi mắt đen thăm thẳm ấy, Tống Tử Đằng cảm thấy bản thân như được gột rửa, chính bàn tay mảnh khảnh ấy đã kéo hắn ra từ vũng bùn lầy nhơ bẩn nhớp nhúa của cuộc đời.
Trong lúc bất tỉnh, hắn vẫn luôn cảm nhận được có người chăm sóc hắn tận tình. Thường xuyên thay khăn, lau người, xoa bóp chân tay, đút hắn từng miếng nước. Bên cạnh hắn không rời không bỏ trong thời gian tuyệt vọng nhất của cuộc đời chính là Lại Nhật Tâm. Bởi thế, khi Nhật Tâm gặp nạn, suốt một năm trời, không ngày nào Tống Tử Đằng không tới bệnh viện. Hắn hi vọng rằng, người đầu tiên Lại Nhật Tâm nhìn thấy chính là hắn, giống như ngày đó...
"Ư..." Lại Nhật Tâm khẽ rên một tiếng, từ từ thanh tỉnh.
Đám vệ sĩ bên ngoài nhìn không chớp mắt cảnh thiếu gia đỡ người trên giường ngồi dậy.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cham-day-thuong-dau/3570466/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.